Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 465: Bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần đấy (4)

Chương 465: Bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần đấy (4)
Sàm sỡ người nổi tiếng ở nơi công cộng là tội rất nghiêm trọng.
Vừa ôm vừa hôn.
Làm chuyện mà bao nhiêu người không dám làm.
“Các người…”
Người đàn ông trung niên trừng mắt, không ngờ chuyện này lại xảy ra thay đổi như thế này.
“Đừng có các người… chúng tôi nữa, mau lên đi, ai bảo anh cứ bắt bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đến đây làm gì.” Hách Nhân vỗ nhẹ lên vai đối phương nói.
Sau đó ông ta nhìn về phía Mộ Thanh ở một bên.
“Cô Mộ, thật là ngại quá, để cô phải hoảng sợ rồi. Đợi sau khi tôi đưa bọn họ về, tôi sẽ tăng tễ thuốc, sau này chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mộ Thanh không nói gì, ngược lại người đại diện ở một bên lại không nhịn được mở miệng: “Sao các người có thể làm như vậy? Tôi nghi ngờ các người giở trò dối trá.”
Đột nhiên.
Người đại diện cảm thấy toàn thân run một cái.
“Cô nói ai giở trò dối trá?” Hách Nhân híp mắt, trong đôi mắt chứa ý lạnh: “Cô em à, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không được nói bậy đâu. Hách Nhân tôi kinh doanh bệnh viện tâm thần đã mấy chục năm rồi, là chuyên gia nổi tiếng trên thế giới, thế mà cô nói tôi giở trò?”
Người đại diện bị khí thế của viện trưởng Hách áp chế.
Cô ta cúi đầu.
Không dám nhìn thẳng vào viện trưởng Hách.
Lúc này, Lưu Ảnh phục lãnh đạo sát đất, thật là giỏi quá.
Vì để đưa Lâm Phàm ra ngoài, đến cách này cũng có thể nghĩ ra.
Thực ra khó xử lý nhất là ông Trương.
Bởi vì ông Trương còn điên cuồng ngang ngược hơn Lâm Phàm.
Lúc đó khi Lâm Phàm bị đưa đi, ông Trương sống chết đòi đi theo. Nhưng nhân viên thụ lý vụ án nói với ông ta, ông đâu có phạm tội, bắt ông làm gì?
Người thụ lý vụ án là một cô em gái.
Vẻ ngoài khá ổn.
Đối mặt với một ông già, cô ta không quá cảnh giác, cuối cùng chuyện khủng khiếp nhất đã xảy ra, đó là ông Trương trực tiếp cưỡng hôn cô gái thụ lý vụ án đó.
Khiến cho hiện trường suýt nữa đã nổ tung.
Thật là quá điên cuồng mà.
Em gái bị tập kích bất ngờ đến sững người, sau đó khóc hu hu như mưa.
Kết quả đương nhiên là không cần nói.
Cả hai đều bị bắt.
Hách Nhân là một người có nguyên tắc, trước giờ đều không giở trò dối trá, hai người này thật sự là bệnh nhân tâm thần.
Không thể lừa gạt người già và trẻ nhỏ.
Tuyệt đối không lừa gạt người khác.
Rất nhanh.
Lâm Phàm và ông Trương đi từ trong ra, trên mặt bọn họ đều nở nụ cười nhẹ.
Trạng thái hiện tại của Lâm Phàm rất tốt.
“Bà xã.”
Từ xa Lâm Phàm đã vẫy tay với Mộ Thanh.
Viện trưởng Hách nhìn Lâm Phàm một cách kỳ lạ.
“Có phải các người đã phát hiện cái tốt của bệnh nhân tâm thần rồi đúng không?”
Mặc dù bọn họ có thể dựa vào việc là bệnh nhân tâm thần để làm một một vài việc quá đáng.
Nhưng việc đó không được cho phép.
Nếu bị phát hiện thì sẽ bị nhốt một mình một phòng, cột bằng xích sắt lại, đến ra ngoài đi dạo cũng không được.
“Chúng ta đi thôi.”
Mộ Thanh đưa người đại diện vội vàng rời đi.
Cô ta cũng đâu phải đồ ngốc.
Trước đó không biết đối phương là bệnh nhân tâm thần, cô ta còn thấy có chỗ dựa nên không sợ.
Nhưng bây giờ, cô ta thật sự thấy sợ.
Ở lại đây để tiếp tục bị đối phương sàm sỡ sao?
Lâm Phàm phát hiện hình như bà xã không muốn để ý đến mình. Trước đây không phải như vậy, trước đây cô ta thích nhất là dính lấy anh ta, dù cho anh ta đi đâu thì cô ta cũng đều đi theo.
Kỳ lạ.
“Em đang giận sao?”
“Còn nhìn à?”
Hách Nhân nhìn kỹ Lâm Phàm, vô cùng đau lòng phát hiện hình như Lâm Phàm đã học hư rồi. Lúc trước khi ở trong bệnh viện tâm thần, anh ta rất ngoan ngoãn, ngoại từ thỉnh thoảng tự mình hại mình thì chưa từng làm hại ai.
Nhưng bây giờ?
Ông ta thật sự không dám tin Lâm Phàm lại sàm sỡ một người phụ nữ ở nơi công cộng. Mà chuyện khiến ông ta không thể nào tiếp nhận là ông Trương cũng bước vào con đường sai trái, vô cùng to gan mà sàm sỡ cô nàng thụ lý vụ án.
Nếu không phải có thân phận là bệnh nhân tâm phần thì chuyện này sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Viện trưởng Hách gãi mái tóc bạc phơ, vô cùng sầu não. Ông ta đã từng tuổi này rồi, chỉ mong yên ổn làm việc cho đến khi nghỉ hưu.
Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng đưa bọn họ đến bộ phận đặc biệt là có thể bớt lo một chút.
Bây giờ xem ra ông ta đã nghĩ nhiều quá rồi.
Hư hỏng, thật sự trở nên hư hỏng rồi.
“Viện trưởng Hách, cảm ơn ông đã giúp. Nếu không phải ông ra mặt, tôi thật không biết phải làm sao mới giải quyết được chuyện này.” Lưu Ảnh cảm ơn đối phương, đồng thời cũng vô cùng bái phục lãnh đạo. Thật sự là nhân tài, đến cách này cũng có thể nghĩ ra.
Giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần.
Đó là một tấm bùa hộ mệnh đấy.
Hách Nhiên tỏ ra rất bình tĩnh mặt với lời cảm ơn của anh bạn nhỏ. Tôi là viện trưởng của Thanh Sơn đấy, đương nhiên là phải có phong thái của mình chứ.
Lưu Ảnh thấy hai bên trái phải không có ai, nhỏ giọng nói: “Viện trưởng Hách, gần đây tôi thường hay cảm thấy đầu của mình không thoải mái, phương diện thần kinh có vấn đề, ông xem có thể làm cho tôi tờ giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần không?”
Lúc nói những lời này.
Anh ta có hơi mong đợi.
Hách Nhân ngẩn người nhìn đối phương. Cả đời này ông ta chưa bao giờ gặp qua yêu cầu kỳ quặc như thế này.
“Được, có cơ hội thì đến chỗ tôi kiểm tra một chút.” Viện trưởng Hách cười nhẹ, nụ cười vô cùng ấm áp, không hề có ý gì khác, chỉ có cảm thấy anh bạn nhỏ này rất thú vị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất