Chương 467: Quả nhiên anh là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi (2)
Căm phẫn bất bình.
Quyền lực cấu kết.
Không có pháp luật.
“Tôi tin bọn họ là bệnh nhân tâm thần.” Mộ Thanh nghịch điện thoại, vừa trả lời tin nhắn vừa nói.
Người đại diện ngạc nhiên nói: “Chị Mộ, như vậy mà chị cũng tin?”
“Cảm giác của tôi không sai đâu.” Mộ Thanh nói.
Người đại diện lật máy tính bảng ra nói: “Chị Mộ, đây là tin tôi mới tìm được trên mạng. Cái tên… sàm sỡ chị đúng là rất nổi tiếng, là anh hùng trong lòng người dân thành phố Duyên Hải, một mình một ngựa ngăn chặn lực lượng Tà Vật ở ngoài thành phố, đây là do một thành viên của diễn đàn đăng. Trên mạng còn có một vài bình luận rất quá đáng, thế mà lại nói đến độ xứng đôi của hai người. Chị nói đầu của mấy người này rốt cuộc đang nghĩ gì thế, hai người làm sao mà xứng đôi được.”
“Vừa nãy lãnh đạo của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải nói muốn mời chị tối nay đi ăn để xin lỗi chuyện lúc nãy, chị có tham gia không?”
Mộ Thanh nói: “Cô nói xem nếu tôi đi thì có gặp nguy hiểm không?”
Người đại diện nói: “Sao có thể có nguy hiểm được. Tên bệnh nhân tâm thần đó còn có thể tiếp tục sàm sỡ chị trước mặt lãnh đạo của anh ta hay sao. Nếu như vậy, tôi sẽ liều mạng với bọn họ.”
“Không, giác quan thứ sáu nói với tôi, nếu tôi đi thì sẽ gặp nguy hiểm. Từ chối đi, cảm ơn ý tốt của ông ta, ngày mai chúng ta rời khỏi thành phố Duyên Hải.” Mộ Thanh chậm rãi nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, cô ta không dám mạo hiểm.
Chuyện hôm nay cô ta có thể quên đi.
Nhưng nếu có lần thứ hai.
Vậy thì không phải quên.
Mà là một tai hoạ.
Tôi đã đắc tội với ai thế, chỉ đến thành phố Duyên Hải tuyên truyền về sự an toàn thôi mà, thế mà lại xảy ra chuyện này, trong trái tim bình thản có cảm giác muốn khóc.
Lúc Độc Nhãn Nam biết được chuyện này.
Ông ta nở nụ cười vui vẻ.
Lại tiết kiệm được một khoản chi phí rồi.
Cuộc sống bây giờ của ông ta không tốt lắm, mỗi lần liên lạc với Hách Nhân thì biết ngay đối phương sẽ móc một khoản từ mình. Đừng tưởng ông ta là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt, sự nghiệp lớn thực ra cũng rất buồn khổ đấy.
Cốc cốc!
Kim Hoà Lị đẩy cửa vào, báo cáo tình hình: “Lúc nãy bộ phận giám sát thấy núi Thái Sơn lại xảy ra sạt lở đất, năng lượng biến động cao hơn lần trước rất nhiều, sợ là sẽ có rất nhiều Tà Vật xuất hiện.”
Độc Nhãn Nam vừa nghĩ đến việc có thể giảm bớt tiền một bữa cơm thì nghe được tin này.
Ông ta đột nhiên đứng dậy.
“Đi, đi xem coi.”
Sắc mặt của Độc Nhãn Nam nghiêm túc. Gần đây thành phố Duyên Hải đã ổn định hơn rất nhiều, không thể tiếp tục xảy ra chuyện, nếu không thì sẽ không khống chế được.
Nghĩ đến những việc bây giờ ông ta đang làm.
Thì cảm thấy thật mệt mỏi.
Đừng thấy ông ta chỉ là người đứng đầu của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải, ông ta cũng rất quan tâm đến tình hình bên tổng bộ, moi kẻ phản bội ra là việc ông ta nên làm, mà bây giờ bên núi Thái Sơn lại xảy ra chuyện.
Thật là phiền phức.
Sức lực sắp không theo kịp rồi.
Nếu như có nhân tài có thể giúp đỡ ông ta thì tốt quá.
Mặc dù tên nhóc Từ Tử Hạo không tệ, nhưng vẫn còn quá trẻ, bối cảnh lại hơi phức tạp. Nếu bố anh ta thật sự là kẻ phản bội, anh ta và bố mình cấu kết làm việc xấu, vậy thì không phải thành phố Duyên Hải sẽ không còn bí mật gì nữa rồi sao.
Bộ phận giám sát.
Là người đứng đầu bộ phận, Đường Văn Sinh sai cấp dưới thu thập số liệu bên núi Thái Sơn.
“Tình hình thế nào?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Đường Văn Sinh nghiêm túc nói: “Tình hình rất xấu. Theo như tình hình quan sát được, năng lượng chấn động vô cùng cao, độ chấn động đã đạt đến cấp bảy, tình hình cụ thể cần phải quan sát thêm.”
Từ vẻ mặt của cậu ta.
Có thể thấy rất nghiêm trọng.
“Lãnh đạo, tôi đề nghị sắp xếp người đến bên ngoài hiện trường để dò xét tình hình.” Đường Văn Sinh nói.
Độc Nhãn Nam im lặng một lúc.
Nếu sắp xếp thành viên đến hiện trường thì sẽ có nguy hiểm. Mặc dù máy bay trinh sát không người lái có thể quan sát đại khái tình hình xung quanh, nhưng tất nhiên là không được kỹ càng như người đến hiện trường quan sát.
Hơn nữa bên đó sẽ hình thành từ trường rất kinh khủng, máy bay trinh sát không người lái rất khó để thăm dò rõ ràng, thậm chí là muốn vào cũng hơi khó.
“Tôi sẽ sắp xếp chuyện này, các cậu tiếp tục giám sát, có tình hình mới nhất thì lập tức báo với tôi.” Độc Nhãn Nam nói.
Đêm tối.
Lâm Phàm đứng ở đầu đường, hít thở mùi vị của không khí, giống như đang tìm kiếm gì đó, anh ta đã dỗ ông Trương xong rồi mới tự mình đi ra ngoài.
“Mình nên mua gì đây?”
Anh ta suy nghĩ, nghĩ đến thứ Mộ Thanh thích ăn nhất hình như là dâu tây.
Anh ta sờ sờ túi.
Thật là buồn.
Không có tiền.
“Anh ở đây làm gì vậy?”
Kim Hoà Lị tan ca về nhà, nhìn thấy Lâm Phàm đứng ngây ngẩn ở đó giống như bị lạc đường. Vốn dĩ cô ta định mặc kệ anh ta, nhưng trước đây lúc cô ta buồn, bọn họ đã an ủi cô ta, có qua có lại, bọn họ đã qua lại bằng cách này.
“Tôi chuẩn bị mua chút trái cây, nhưng tôi không có tiền. Cô có tiền không, có thể cho tôi mượn không, đợi tôi có tiền rồi sẽ trả lại cho cô.” Lâm Phàm hỏi.
Kim Hoà Lị nghe thấy Lâm Phàm nói không có tiền, đúng là hơi kinh ngạc.
Thành viên bộ phận đặc biệt bình thường đều không thiếu tiền.
Tiền lương cộng thêm phúc lợi cũng đủ để chi tiêu.