Chương 469: Quả nhiên anh là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi (4)
Kim Thuộc dùng để chế tạo Kim Thuộc Đại Võng là đồ quý, hơn nữa vô cùng sắc bén, ngay cả đá cũng có thể cắt đứt, thế mà sao thân xác của con người lại có thể chịu được.
Cho dù là cao thủ Phật Gia tu luyện Kim Cương Bất Hoại Chi Thân thì cũng không thể nào chống lại được.
“Các người muốn làm gì?” Lâm Phàm hỏi.
Anh ta không hiểu tại sao bọn họ lại muốn dùng tấm lưới to này để úp lên người anh ta.
Hai tên này thật kỳ lạ.
Sau đó.
Hai người họ ném thứ gì đó xuống đất, ầm một tiếng, nổ ra một làn khói trắng, giống như ninja vậy, làm không lại thì bỏ chạy, nhưng kết quả là…
“Các người là ai?” Lâm Phàm nhìn hai người lạ mặt đó. Bọn họ đều đeo khăn trùm đầu, sau đó bị Lâm Phàm tháo xuống, nhìn thấy mặt họ, anh ta chưa từng gặp qua hai người này.
Lúc nãy bọn họ muốn bỏ chạy.
Lâm Phàm cảm thấy bọn họ thật bất lịch sự nên đã bắt bọn họ lại hỏi một chút.
Cho dù là nhận lầm người.
Thì cũng không thể vô duyên vô cớ mà ra tay được.
“Lâm Phàm, quả nhiên là anh rất mạnh, Hắc Tuyến cắt sắt như bùn cũng không thể chạm được vào thân xác của anh. Tổ chức nói không sai, anh quả thật là kẻ địch mạnh nhất của chúng tôi.” Một người đàn ông giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Tình hình bây giờ là điều bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Cho dù là không thể tiêu diệt bằng một chiêu.
Bọn họ cũng có cơ hội bỏ chạy, mượn làn khói mịt mù cũng đủ để họ biến mất với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng chuyện đáng sợ luôn xảy ra trên người bọn họ.
Rõ ràng họ đã chạy rất nhanh.
Bị đối phương bắt được là chuyện vô cùng khủng khiếp.
Lâm Phàm nói: “Tôi vẫn luôn tu luyện, với lại cơ thể hơi mạnh hơn người khác một chút, nhưng anh nói tôi là kẻ địch lớn nhất của các anh thì tôi thật sự không hiểu. Tôi đâu có quen các anh, cũng chưa từng ức hiếp các anh, huống chi con người tôi ghét nhất là ức hiếp người khác, có phải anh nhầm lẫn rồi không.”
Khụ khụ!
Người đàn ông đó có bệnh ho lao, lúc này ho khan dữ dội, đã ho ra máu rồi.
“Anh xem anh đã ho ra máu rồi, nếu có ông Trương ở đây thì đã có thể khám cho anh rồi. Đáng tiếc là ông ấy bây giờ không có ở đây, để tôi gọi xe cấp cứu cho anh, tôi quen với người bên đó, bọn họ nhất định sẽ trị khỏi cho anh.” Lâm Phàm nói.
Mặc dù đối phương vừa ra tay với anh ta.
Nhưng chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.
Anh ta không hề tức giận, nếu có thể xóa bỏ hiểu lầm là tốt nhất.
“Hừ, kém cỏi hơn người khác là do chúng tôi, nhưng anh muốn bắt chúng tôi lại, muốn moi sự thật của tổ chức từ miệng chúng tôi thì anh đừng mơ.”
“Anh tưởng chúng tôi sẽ sợ anh sao?”
“Đối với chúng tôi, chết chẳng có gì đáng sợ.”
Hai người họ nhìn nhau một cái.
Ngầm hiểu ý mà gật đầu.
Lúc này, hình như bọn họ cắn nát thứ gì đó trong miệng, một dòng máu tươi chảy ra khỏi miệng họ, thuận theo khoé miệng từ từ chảy xuống, sau đó ngã xuống đất ầm một tiếng.
Lâm Phàm nhìn bọn họ, trong đầu hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Bọn họ đang làm gì vậy?
Lâm Phàm đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi 110 cho bọn họ, sau đó xoay người rời đi. Bây giờ anh ta đang gấp gáp muốn tặng dâu tây cho Mộ Thanh.
Đầu của hai người này thật là có vấn đề.
Rõ ràng có thể không cần chết.
Mà cứ phải tự sát.
Nhìn Lâm Phàm của chúng ta giống loại người không thân thiện vậy sao.
Khách sạn quốc tế Gia Hoà.
“Thật ngại quá, quần áo của anh không nghiêm chỉnh, không thể vào trong.” Bảo vệ trước cửa chặn Lâm Phàm lại.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa nãy bị cắt rách rồi, anh ta không ngờ lại có thể vì vậy mà không được vào. Biết vậy anh ta đã nghĩ cách khác, không để quần áo bị rách rồi.
“Nếu tôi cởi quần áo bị rách ra thì có thể vào chứ?” Lâm Phàm hỏi.
Bảo vệ nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, nhất thời ngây người.
Nói thật.
Anh ta chưa từng gặp tình huống thế này.
“Thật ngại quá, không thể.”
Bảo vệ của khách sạn sang trọng rất chuyên nghiệp, vẫn trả lời một cách nhã nhặn.
“Được rồi.” Lâm Phàm xoay người rời đi. Anh ta không bỏ cuộc, đưa tay nhìn toà kiến trúc cao chọc trời, suy nghĩ một lúc, trước mắt sáng lên, nghĩ đến một cách vô cùng hay.
Đôi chân Lâm Phàm cong lại, ầm một tiếng, trực tiếp bật lên.
Anh ta nhìn vào trong từ cửa sổ.
“Không phải phòng này.
“Cũng không phải phòng này.”
“Mùi vẫn đang ở trên.”
Trong căn phòng sang trọng.
Tiếng nước đang chảy.
Mộ Thanh nằm trong bồn tắm, hưởng thụ sự thoải mái khi tắm bồn. Ngâm bồn là thú vui nhẹ nhàng mà cô ta thích nhất, lại có thể ngắm cảnh đêm bên ngoài thông qua cửa sổ.
Từ nơi này, cô ta có thể thu hết những cảnh đẹp nhất của thành phố Duyên Hải vào trong mắt.
Mộ Thanh nhẹ nhàng ngân nga một bài hát.
Cả cơ thể và tinh thần đều thả lỏng.
Đột nhiên.
Vù!
“Hình như vừa nãy mới có cái gì đó bay lên đây.” Mộ Thanh tự nói với mình, dường như nghi ngờ, sau đó lại cười nói: “Áp lực lớn quá, mắt cũng hoa rồi.”
Sau đó cô ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
“La la la la la…”
Mộ Thanh ngân nga bài hát, cảm nhận lực massage dưới nước, tổng thể mà nói thì rất thoải mái.
Thật sự là rất an nhàn.
Cốc cốc!
Có tiếng động truyền đến, hình như là tiếng gõ cửa. Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng cô ta đang ở trong nhà tắm, sao có thể nghe thấy rõ ràng như vậy.
Mộ Thanh mở mắt, trong phút chốc, cô ta nhìn thấy có một bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi giống như nhìn thấy ma.
“A!”
Cô ta la hét thất thanh.