Chương 470: Quả nhiên anh là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi (5)
Các phòng cách âm quá tốt nên bên ngoài không nghe thấy gì cả.
Mộ Thanh trốn trong bồn tắm, tức đến cả người run rẩy. Thật là âm hồn không tan, chuyện ban ngày thì thôi đi, tại sao còn bám lấy tôi không tha. Còn số phòng của tôi nữa, rốt cuộc là ai đã tiết lộ?
Công tác bảo mật ở thành phố Duyên Hải tệ như vậy sao?
Chuyện này cũng mẹ nó có thể bị tìm ra.
Kiến trúc của khách sạn này không tệ, bên ngoài cửa sổ có một bệ cửa sổ rất lớn.
Lâm Phàm ngồi ở đó, lắc lư hộp dâu tây trong tay. Ý của anh ta rất rõ ràng, đó là anh mang đuôi dâu tây mà em thích nhất đến đây.
Lúc này, Mộ Thanh thật sự thấy hoảng loạn.
Cô ta muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại lại để ở ngoài, nếu bây giờ mà đứng dậy thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy hết.
“Anh đi đi có được không, xem như là tôi sợ anh rồi đấy.” Mộ Thanh hét lên.
Bình thường cô ta luôn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng vào lúc này, cô ta thật sự không bình tĩnh nổi nữa.
Thật là hối hận.
Người đại diện nói ở chung với cô ta, nhưng sẽ ngủ ở phòng khách. Mộ Thanh muốn có không gian riêng nên đã từ chối ở chung với người đại diện. Nếu sớm biết sẽ thế này thì có thế nào cô ra cũng sẽ ở chung với người đại diện.
Lâm Phàm nói: “Bà xã, đừng kích động như vậy, trước đây chúng ta thường hay gặp nhau mà, bây giờ anh mang dâu tây mà em thích ăn nhất đến đây.”
Cửa sổ hơi dày.
Không ai biết anh ta đang nói gì.
Lúc này, đầu Mộ Thanh sắp nổ tung rồi.
Cô ta đang nghĩ mọi cách.
Nhưng mà…
Điện thoại gần nhất đang ở chỗ bồn cầu, cách đây vài mét, làm sao đây, rốt cuộc phải làm sao đây.
Cô ta không biết rốt cuộc thằng cha bên ngoài muốn làm gì.
Lần đầu chúng ta gặp nhau anh đã làm ra hành vi giật gân như vậy, bây giờ lại như thế, anh khiến tôi rất khó xử đấy.
Cô ta cũng không biết mình đã đắc tội Lâm Phàm chỗ nào.
Có cần phải phá tôi như vậy không?
Có lẽ… đối với cô ta, thành phố Duyên Hải không phải là một nơi tốt đẹp.
Lâm Phàm đặt hộp dâu tây lên bệ cửa sổ, vẫy vẫy tay, sau đó nhảy xuống một cái, biến mất trong màn đêm.
Mộ Thanh trốn trong bồn tắm một lúc.
Cô ta dè dặt nhìn tình hình xung quanh.
Sau khi chắc chắn không có bóng dáng của Lâm Phàm, cô ta mau chóng đi ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm rồi trở về phòng, lấy điện thoại ra gọi cho người đại diện.
“Bây giờ lập tức đặt vé rời khỏi thành phố Duyên Hải.” Mộ Thanh không kể chuyện lúc nãy với người đại diện.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Chạy trốn mới là chuyện đúng đắn.
Cô ta vẫn luôn tin chắc rằng Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần, mà bây giờ cô ta càng thêm tin rằng anh ta chắc chắn là bệnh nhân tâm thần.
Người đại diện kinh ngạc nói: “Chị Mộ, buổi tối không có chuyến bay, hay là ngày mai hãy đi.”
Mộ Thanh muốn nói là ngồi xe rời đi, nhưng nghĩ đến ban đêm ở ngoại ô rất nguy hiểm, dấu vết Tà Vật hoạt động rất nhiều, rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
“Sáng sớm ngày mai chuẩn bị rời khỏi đây.”
Chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi.
Sau khi cúp điện thoại.
Cô ta đi đến trước cửa, khoá hết chốt cửa và khoá dưới đất, rồi mang một cái ghế đến chặn trước cửa.
Đinh đinh!
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Cô ta ấn mở ra xem, lúc nhìn thấy nội dung, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt của Mộ Thanh rất xấu.
Cô ta không ngờ sẽ trở thành như vậy.
Trong con hẻm.
Hà Mộc không thay đổi sắc mặt nhìn xác của hai thành viên, sau đó đưa thi thể rời đi.
Rốt cuộc hội Ám Ảnh nghĩ gì thế.
Thế mà lại để bọn họ tự đi tìm cái chết.
Hà Mộc vừa rời khỏi không bao lâu.
Ò é! Ò é! Ò é!
m thanh quen thuộc vang lên.
Bọn họ đến nơi thì thấy không hề giống như những gì người báo cảnh sát nói.
“Mẹ nó! Bị lừa rồi.”
Một nhân viên thụ lý vụ án bất lực nói.
Bây giờ vẫn có người báo án giả, thật là quá ngang tàn rồi.
“Đợi đã, ở đây có vết máu. Chắc chắn lúc nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.” Một cảnh sát già giàu kinh nghiệm kiểm tra hiện trường, phát hiện trên đất có vết máu.
Sau đó ông ta vẫy vẫy tay.
Bảo bọn họ thu thập mẫu máu về.
“Kiểm tra camera xung quanh xem lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây.”
“Vâng.”
Còn Lâm Phàm lúc này thì đang vui vẻ trở về nhà.
Trong lòng anh ta đang nghĩ, khi Mộ Thanh nhìn thấy dâu tây mà anh ta dày công chuẩn bị thì có phải sẽ rất vui không.
Đều là do anh ta cắn từng trái đấy.
Anh ta còn không nỡ ăn.
Chỉ cắn bỏ đầu dâu mà thôi.
Chắc là cô ta sẽ rất cảm động.
Lâm Phàm trở về ký túc xá với tâm trạng vô cùng vui vẻ, cười tít mắt chìm vào giấc ngủ.
"Chị, em phát hiện tình hình có gì đó không đúng." Em gái ma thần cảm giác tình huống có chút không đúng lắm, suy nghĩ của cô rất đơn giản, đó là lấy lại máu của mình trong cơ thể của Lâm Phàm.
Theo thời gian trôi qua.
Không hiểu sao cô lại bắt đầu lo lắng.
Anh ta sẽ không hấp thu hết máu của mình đấy chứ? Trước kia quả thật không có ý nghĩ như vậy, nhưng dần dần, cô phát hiện sự tự tin này dần mất đi, không hiểu sao lại có chút hoang mang.
Chị gái ma thần nói: "Em gái, chị đã nói với em rồi, dao sắc chặt đay rối, lúc không thể nghĩ ra được biện pháp nào thì biện pháp quyết đoán nhất mới có hiệu quả nhất."
"Không nói ra được." Em gái ma thần nói.
Chị gái ma thần xem phim truyền hình ngược tâm, lạnh nhạt nói: "Vậy thì không còn cách nào cả."
Bây giờ cô ta rất bình tĩnh.
Cũng không phải máu của cô ta bị hấp thu.
Đương nhiên không vội vàng một chút nào.
"Chị, không thì chị giúp em đi, chị hút máu ra, sau đó chị lại đưa máu cho em nhé?" Em gái ma thần hoạt động cái đầu nhỏ thông tuệ của cô, nghĩ ra biện pháp tốt nhất.