Chương 471: Đến núi Thái Sơn
Chị gái ma thần quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Em gái đáng yêu của chị ơi, cách mà em nghĩ ra vẫn kỳ quặc vô cùng như vậy, cái đầu của em đúng là tuổi càng tăng thì lại càng thông minh đấy."
Trong lòng cũng muốn chửi má nó.
Ngay cả chị nó cũng dám tính toán.
Thật là bé đáng yêu to gan.
Bộ phận đặc biệt.
"Mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy." Độc Nhãn Nam là một người đàn ông trung niên khéo léo, can đảm và thận trọng.
Tuy rằng chuyện ông ta ở chung với Lâm Phàm cũng không lâu.
Nhưng đại khái có thể hiểu được một chuyện.
Hách Nhân từng nói với ông ta, hành vi này của Lâm Phàm rất kì lạ, rõ ràng chỉ là một chuyện không có căn cứ, không có nguồn gốc, không có đầu đuôi câu chuyện, làm sao có thể phát triển đến mức này được.
Trước kia lúc xem ti vi ở bệnh viện tâm thần.
Bọn họ đều chỉ vào người dẫn chương trình gọi vợ ơi.
Nhưng đó chỉ là gọi như vậy thôi.
Còn bây giờ là trực tiếp ra tay, ngẫm lại cũng cảm thấy có hơi đáng sợ, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Độc Nhãn Nam nhìn thông tin cá nhân trên máy tính.
Thông tin cá nhân của bất kỳ công dân nào đều được tập hợp vào trong kho dữ liệu, cho dù là một tên ăn mày cũng có thể truy tìm ra trước đây anh ta sinh ra ở đâu và đã làm những gì.
Đó là một kho dữ liệu về đời sống cá nhân rất hoàn thiện.
"Kỳ lạ, thông tin cá nhân của Mộ Thanh thật kì quặc."
"Thông tin trước năm hai tuổi ở đâu rồi, sao lại không có mấy thông tin cơ bản như cha mẹ và nơi sinh, còn có thể bỗng dưng biến ra chắc?"
"Lúc hai tuổi xuất hiện một mình ở trước cửa cô nhi viện."
Độc Nhãn Nam vuốt cằm, ánh mắt thâm trầm lóe lên vẻ thận trọng, ông ta lẩm bẩm:
"Mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy."
Ông ta lập tức gọi một cú điện thoại cho Kim Hòa Lị vừa mới chìm vào giấc ngủ, bảo cô ta hỗ trợ khai thác lai lịch của Mộ Thanh, từ những tài liệu này thì hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ bất thường gì.
Nhưng thông thường, nếu không có gì bất thường thì lại càng có vấn đề.
"Bây giờ tôi muốn biết những thông tin có liên quan đến Mộ Thanh và Lâm Phàm, còn có quá khứ trước năm hai tuổi và cha mẹ của cô ta là ai." Độc Nhãn Nam nói.
Kim Hòa Lị đang ở trong nhà chỉ muốn xé xác lãnh đạo ra.
Không nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi.
Cô ta đã tắm xong, đắp mặt nạ xong, còn chăm sóc thân thể của mình xong xuôi cả, đợi một chút nữa là đã đi vào giấc ngủ, để cơ thể khôi phục lại một chút. Bây giờ gặp tình huống này đúng là gặp quỷ mà.
Than thở rồi lại than thở.
Nhưng cô ta vẫn đứng dậy đi ra khỏi giường, mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web, vận dụng hết những gì bản thân đã học được để bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Đối với cô ta mà nói.
Tìm người là công việc sở trường của cô ta.
Chỉ cần người đó có tồn tại thật thì đều có thể tìm kiếm được, ngón tay thon dài vô tình gõ lạch cạch lên bàn phím. Bây giờ cô ta đang đăng nhập vào một trang web ẩn sâu, hơn nữa còn có những người có sở thích đặc biệt.
Ví dụ như thích thu thập thông tin của người khác.
Không ai biết họ là ai.
Nhưng nếu có thể làm được điều này thì nhất định là một tổ chức rất lớn.
Chính là dựa vào việc buôn bán thông tin cá nhân để kiếm tiền.
Kim Hòa Lị: Tôi muốn thông tin của siêu sao Mộ Thanh, những gì có thể điều tra thì chúng tôi đã điều tra được, chỉ cần thông tin cá nhân của cô ta trước lúc hai tuổi.
Người nặc danh: Chúng tôi không có thông tin cá nhân của Mộ Thanh trước năm hai tuổi, cô ta giống như là xuất hiện từ trong không khí vậy, không cha cũng không mẹ.
Thật ra Kim Hòa Lị không lường đến tình huống này.
Không tra được?
Ngay cả tổ chức chuyên điều tra thông tin của người khác như bọn họ cũng không tra được.
Này đúng là che giấu quá kỹ rồi.
Không còn cách nào.
Chỉ có thể nói lại nguyên văn với Độc Nhãn Nam.
Văn phòng.
Độc Nhãn Nam nhìn tin nhắn rồi lâm vào trầm tư, Kim Hòa Lị có phương pháp riêng của chính mình, nếu cả cô ta cũng không làm được thì có nghĩa là thật sự không làm được.
"Ảnh Tử."
Soạt!
Một bóng dáng bỗng dưng xuất hiện trong văn phòng.
"Bây giờ anh lập tức đi theo dõi Mộ Thanh cho tôi, có bất cứ thông tin gì thì lập tức nói cho tôi biết." Độc Nhãn Nam trầm giọng nói.
Ảnh Tử nói: "Chuyện của Cao Viện…"
Độc Nhãn Nam xua tay nói: "Bây giờ tình hình trước mắt rất hỗn loạn, chờ mọi chuyện ổn định rồi thì tôi sẽ giúp anh."
Ảnh Tử không nói nhiều, anh ta cảm thấy những lời này hình như rất quen tai, giống như thường xuyên nghe thấy vậy.
Ôi!
"Thủ lĩnh a, nói là giữ lời chứ?"
Độc Nhãn Nam nghiêm túc nói: "Nếu ngay cả tôi cũng nói mà không giữ lời thì trên thế giới này còn có bao nhiêu người có thể giữ lời được nữa?"
Ảnh Tử chọn tin tưởng Độc Nhãn Nam, có lẽ đối với Ảnh Tử mà nói, một ngày không nghe thấy Độc Nhãn Nam dỗ dành anh ta thì toàn thân anh ta đều không thoải mái.
Đây có lẽ là một tình yêu đặc biệt nhỉ.
Ngày năm tháng năm!
Sáng sớm.
Thời tiết rất tốt, tất cả đều vô cùng thoải mái.
"Ngủ thật ngon."
Lâm Phàm duỗi lưng rời khỏi giường, khóe miệng tạo thành một nụ cười sáng lạn, bây giờ tâm trạng của anh rất tốt, có một sự vui vẻ không nói nên lời.
"Cho cậu." Ông Trương ném sữa đậu nành cho Lâm Phàm.
"Sprite!"
"Coca!"
"Cụng ly nào!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại mỉm cười, ngửa đầu uống ừng ực.
Tà Vật Công Kê thầm nghĩ: mẹ kiếp em gái mấy người.