Chương 472: Đến núi Thái Sơn (2)
Sột soạt!
Tà Vật Công Kê chứng minh năng lực của mình, mấy quả trứng gà rớt xuống khỏi mông gà, vừa lớn lại vừa tròn, chắc nịch, trứng gà tuyệt hảo đại diện cho món ăn ngon.
Lâm Phàm thuần thục nấu trứng gà.
Chia cho Tà Vật Công Kê một quả.
Sau đó anh và ông Trương mỗi người hai quả, cuộc sống chỉ đơn giản như vậy, hơn nữa Tà Vật Công Kê là thú cưng của bọn họ, từ đầu đến cuối đều không đối xử tệ bạc với đối phương.
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Độc Nhãn Nam đứng bên ngoài nhìn Lâm Phàm, nở một nụ cười: "Có thể nhờ cậu một chút được không?"
"Được." Lâm Phàm mỉm cười nói.
Trong văn phòng.
"Cậu rất thân với Mộ Thanh à?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Lâm Phàm nói: "Thân chứ, rất thân, cô ấy là vợ của tôi đó."
Độc Nhãn Nam rất bất đắc dĩ, có thể đừng nằm mơ nữa hay không, cậu như vậy khiến tôi rất khó chịu đó. Tình yêu xuất phát từ hai phía, cậu đơn phương người ta như thế thật là một chuyện đáng sợ.
Ông ta nhớ rõ lời khuyên của Hách Nhân, trước hết không nói chuyện gây kích thích với người bệnh tâm thần, mà dùng ngôn ngữ ôn hòa như lúc nói chuyện với bố của mình, tràn đầy tôn kính.
"Nhưng theo tôi được biết, cậu chưa từng tiếp xúc với cô ta, làm sao cô ta có thể là vợ của cậu được chứ?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Ông ta cần phải thuyết phục được Lâm Phàm.
Để cậu ta buông bỏ suy nghĩ không thực tế này đi.
Trời của tôi ơi.
Cậu có suy nghĩ như vậy thì thật đáng sợ.
Lâm Phàm nhớ lại, nói: "Tôi đã tiếp xúc với cô ấy rồi, hơn nữa còn tiếp xúc rất lâu nữa, đó là ở cảnh trong mơ, trong một thế giới mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nhìn thấy, chúng tôi sống rất vui vẻ cho đến khi cô ấy chết đi, tôi đều tận mắt nhìn thấy mà."
Độc Nhãn Nam trợn tròn mắt.
Ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.
Có nhầm không vậy?
Nằm mơ thì nằm mơ, cũng phải biết đấy là nằm mơ chứ. Bây giờ cậu nói thật đến nỗi giống như nó đã thật sự xảy ra vậy.
Hơn nữa người này nằm mơ cũng chân thật quá rồi.
Vậy mà sống hết cả một đời.
Ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng sợ.
Độc Nhãn Nam nói: "Vừa nãy chính cậu cũng nói đó là cảnh trong mơ, chắc chắn là đang nằm mơ, hơn nữa cậu cũng nói là cô ta đã chết rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây được, cho nên tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cậu thôi, cậu có hiểu không?"
Lâm Phàm lắc đầu, không đồng ý với những gì ông ta nói.
"Vấn đề ông nói tôi cũng đã từng lo lắng, lúc ấy khi tôi nhìn thấy cô ấy thì tôi rất kích động, cảm thấy không thể nào, nhưng mùi hương tôi ngửi được của cô ấy là một mùi rất quen thuộc, tôi sẽ không nhầm lẫn. Ông xem mu bàn tay của tôi này, có vết thương đó, chính là do vợ tôi để lại, cô ấy nói sẽ tìm được tôi."
"Hơn nữa trên cánh tay của cô ấy cũng có vết thương do tôi để lại, cô ấy bảo tôi cắn, tôi lập tức cắn rất mạnh."
Độc Nhãn Nam mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, đây là rối loạn tâm thần tưởng tượng trong truyền thuyết sao?
Rõ ràng là cảnh trong mơ.
Vậy mà lại ở hiện thực ư?
Thật sự rất đáng sợ.
Độc Nhãn Nam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong phút chốc lại không biết nên nói gì, ông ta cúi đầu nhắn tin với Hách Nhân, ghi lại hết những lời Lâm Phàm vừa mới nói rồi gửi thẳng qua, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hách Nhân: Bệnh tình có hơi nghiêm trọng, cần trở về tiếp nhận điều trị.
Độc Nhãn Nam gõ vào màn hình: Đừng có quậy, mau nói cho tôi biết nên đáp lời như thế nào.
Ông ta rất tin tưởng Hách Nhân, đối phương là dân chuyên nghiệp nên tuyệt đối sẽ không sai, nếu ông ta là một chuyên gia thì có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất dựa trên tình huống hiện giờ.
Độc Nhãn Nam nhìn màn hình di động, nói: "Vừa nãy cậu có nói đã tận mắt nhìn thấy cô ta qua đời nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, cậu có nghĩ đây có lẽ là chuyển thế của cô ta không? Cô ta nhìn thấy cậu thì rất sợ hãi, trong đầu không có ký ức về cậu, cậu cảm thấy có khả năng này hay không?"
"Ừ, nói rất đúng, hình như cũng có lý." Lâm Phàm suy nghĩ rồi nói.
Cảm giác nói thế cũng rất có lý.
Có lẽ sự thật là như vậy.
"Đúng vậy, cho nên cậu vội vã như thế rất đáng sợ, cậu có thể từ từ đến gần, không thể kích động quá mức, tất cả đều phải chậm rãi và ổn định." Độc Nhãn Nam chỉ có thể trấn an Lâm Phàm như thế này.
Đầu tiên là đánh tan những suy nghĩ cực đoan của Lâm Phàm đi.
Nếu nói thêm vài lần nữa.
Ông ta thật sự không chịu nổi.
Lúc này.
Hách Nhân gửi tin nhắn đến cho ông ta, vậy mà lại bảo ông ta hỏi Lâm Phàm có biết tình yêu là gì không.
Độc Nhãn Nam tỏ vẻ khâm phục đối với chuyện này.
Đây là xem Lâm Phàm trở thành đối tượng nghiên cứu mà.
"Cậu có biết tình yêu là gì không?" Độc Nhãn Nam hỏi.
"Biết."
"Tình yêu là gì?"
"Bạch bạch bạch."
Độc Nhãn Nam lại trợn tròn mắt, hoang mang nói: "Cậu nói gì cơ?"
Lâm Phàm nâng hai tay lên, lòng bàn tay này đối diện với lòng bàn tay kia, sau đó hợp lại rồi tách ra: "Chính là như này nè, tình yêu thì cần phải bạch bạch bạch, vợ của tôi nói cho tôi biết đó. Cô ấy nói tôi muốn sống chung với cô ấy chính là lâu ngày sinh tình."
"Cậu nói "ngày" này có nghĩa là thời gian hay là động từ?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Lâm Phàm khó hiểu hỏi: "Ông nói cái gì?"
"Không có gì." Độc Nhãn Nam lắc đầu, vấn đề này không nên nói thì hơn, càng nói nhiều thì càng không phù hợp, màu sắc có hơi nặng nề.
Ông ta không nghĩ đến, ngoài mặt Lâm Phàm là một bệnh nhân tâm thần.
Nhưng trong mơ lại nghĩ đến chuyện đáng khinh như thế.
Đương nhiên.
Thân là đàn ông thì đều hiểu được.