Chương 473: Đến núi Thái Sơn (3)
Cho nên ông ta chọn cách che giấu chuyện này chứ không nói tình huống này cho Hách Nhân biết, chỉ nói với Hách Nhân, cậu ta hiểu tình yêu, thuận tiện còn đưa cách giải thích của bản thân về tình yêu gửi hết cho Hách Nhân.
Khi Hách Nhân nhìn thấy nội dung này.
Thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Giống như là không dám tin tưởng.
Ông ta cho rằng cách điều trị của ông ta đã có hiệu quả, người bị bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy mà cũng hiểu về tình yêu, ông ta vội vàng chia sẻ lên vòng bạn bè.
Là mánh khóe để tuyên truyền phương pháp điều trị bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hiệu quả rõ rệt.
Đúng là bá đạo như thế đấy.
Chuyện về cô vợ tạm thời phải làm từng bước từng bước một.
Độc Nhãn Nam vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lâm Phàm, có một chuyện muốn nhờ cậu, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ tôi."
"Vô cùng sẵn lòng." Lâm Phàm nói.
Tuy rằng quan hệ giữa anh và Độc Nhãn Nam không tốt đẹp như vậy.
Nhưng vẫn coi là bạn bè.
Hơn nữa Độc Nhãn Nam đối xử với anh và ông Trương rất tốt.
"Được, tôi biết cậu là trụ cột của thành phố Duyên Hải mà. Bên Thái Sơn xảy ra vấn đề, có rất nhiều tình huống phát sinh, bây giờ tôi chuẩn bị phái một vài người đến Thái Sơn để điều tra tình hình bên ấy, nhưng trên đường sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm, tôi hy vọng cậu có thể bảo vệ cho sự an toàn của bọn họ."
"Cậu có thể làm được chuyện này không?"
Độc Nhãn Nam còn hỏi rất chân thành.
Nếu có Lâm Phàm bảo vệ, tình huống tất nhiên sẽ chuyển sang hướng tốt đẹp.
Lâm Phàm kiên định nói: "Tôi nhất định có thể làm được."
"Được, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người mà." Độc Nhãn Nam vỗ bả vai Lâm Phàm và khen ngợi.
Nếu như là trước kia.
Độc Nhãn Nam chắc chắn sẽ lo lắng khi Lâm Phàm đi, nhưng sau không trải qua một chuyện, ông ta phát hiện Lâm Phàm thật sự mạnh mẽ, là cái loại siêu mạnh ấy.
Tà Vật?
Đến bây giờ ông ta vẫn chưa gặp qua loại Tà Vật nào có thể làm đối thủ của người này.
Hơn nữa, coi như là làm chuyện tốt vì cô Mộ Thanh kia, đưa Lâm Phàm rời khỏi thành phố Duyên Hải một thời gian ngắn nói không chừng có thể làm dịu tình huống xấu hồ bây giờ một chút.
Lâm Phàm được Độc Nhãn Nam thì không biết nên nói cái gì.
Nhưng anh vẫn rất lạnh nhạt.
Cũng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.
Nhưng tất cả đều là chuyện anh phải làm.
Hơn nữa người vĩ đại thì phải làm những chuyện vĩ đại, anh vẫn luôn cho rằng mình là một người rất vĩ đại.
Lâm Phàm nói: "Khi nào thì xuất phát?"
"Ngày mai." Độc Nhãn Nam nói: "Cậu có thể về chuẩn bị một chút, có thể phải ở bên ngoài một khoảng thời gian ngắn đấy."
"Đi thôi."
Lâm Phàm vẫy tay, rời khỏi văn phòng của Độc Nhãn Nam.
Đối với anh mà nói.
Anh vẫn không nhận ra bất cứ vấn đề gì.
Độc Nhãn Nam cầm điện thoại gọi cho Kim Hòa Lị: "Tôi mới gửi danh sách qua cho cô, cô đi thông báo cho bọn họ, ngày mai sẽ bắt đầu đi đến Thái Sơn, Lâm Phàm dẫn đội, việc an toàn sẽ không có vấn đề gì."
"Lãnh đạo, anh để bệnh nhân tâm thần dẫn đội ư, thật sự đáng tin à?" Kim Hòa Lị hỏi.
Độc Nhãn Nam nói: "Nếu cậu ta không đáng tin thì không có ai đáng tin hơn cả, thông báo xuống đi, đừng chậm trễ nữa."
Khách sạn quốc tế Gia Hòa.
"Chị Mộ, máy bay đã đặt xong rồi, có thể xuất phát." Người đại diện báo cáo tình hình.
Người đại diện không biết tối hôm qua có chuyện gì xảy ra.
Nếu biết được.
Chắc chắn sẽ hét đến lạc giọng.
Mộ Thanh nói: "Tạm thời không đi, ở thành phố Duyên Hải một thời gian đã."
Người đại diện kinh ngạc, không biết vì sao chị Mộ lại không đi, nhưng không suy nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi ra ngoài hủy vé máy bay.
"Ôi!"
Mộ Thanh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những kiến trúc bên ngoài, lộ ra vẻ u buồn.
Ký túc xá.
Ông Trương tò mò hỏi: "Anh ta kêu cậu làm gì? Cậu có nói anh ta để cho tôi châm cứu chưa? Bây giờ tôi nắm rất chắc, cực kỳ tự tin có thể chữa khỏi đôi mắt cho anh ta."
"Tôi quên nói với anh ta rồi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: "Có hơi đáng tiếc, có điều sau này vẫn còn cơ hội."
Có thể được Diệu Thủ Thần Châm họ Trương có tấm lòng lương thiện này nhớ đến, quả thật là một chuyện may mắn đối với Độc Nhãn Nam.
Chuông điện thoại vang lên.
"Tiểu Bảo, chúng tôi đang ở ký túc xá. Ngày mai không được rồi, tôi và ông Trương phải đi xa, phải một thời gian nữa mới trở về. Cậu muốn đi với chúng tôi à?"
"Được, cậu đến trường sao?"
"Được rồi, ngày mai sẽ chờ cậu."
Sau khi Lâm Phàm và Tiểu Bảo trò chuyện xong thì cúp điện thoại, sau đó nói với ông Trương: "Ngày mai chúng tôi phải đến núi Thái Sơn, ông đã từng thấy núi chưa?"
"Chưa từng thấy." Ông Trương lắc đầu nói.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Vậy ngày mai là có thể thấy được rồi."
Ông Trương chắp hai tay thành hình chữ thập, mong chờ nói: "Thật sự rất háo hức, có thể nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp rồi."
Tà Vật Công Kê trầm tư.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Núi Thái Sơn?
Cường giả nhân loại kia rốt cuộc cũng vươn tay về phía núi Thái Sơn bên kia rồi, đối với Tà Vật Công Kê mà nói, nó đúng là đã đến từ núi Thái Sơn, thuộc loại Tà Vật thứ nhất.
Nay con người này lại muốn đến núi Thái Sơn.
Trong lòng Tà Vật Công Kê có một suy nghĩ.
Nó cực khổ nằm vùng ở bên cạnh con người là hy vọng có thể mang đến thắng lợi cho Tà Vật, cho Tà Vật một tương lai tốt đẹp, con người trước mặt chính là kẻ địch lớn nhất của Tà Vật.
Xem ra Tà Vật Công Kê có thể thoát thân không thì phải xem hành trình lần này.
Nó không thể hiện ra dáng vẻ hưng phấn.