Chương 474: Đến núi Thái Sơn (4)
Tình huống cụ thể ra sao vẫn còn chưa rõ.
Kinh nghiệm mấy lần trước nói cho nó biết, vui mừng trước là một chuyện rất đáng sợ, phải bình tĩnh, chỉ đến thời điểm thắng lợi cuối cùng mới có thể thỏa thích khoe khoang.
Ngày sáu tháng năm!
Sân bay trên nóc nhà bộ phận đặc biệt.
Tổng cộng có mười người đi cùng Lâm Phàm đến núi Thái Sơn.
Đại Sư Vĩnh Tín chủ động xin đi, thân là cường giả Phật gia của Cao Viện, ông ta có một nội tâm mạnh mẽ và dám dũng cảm tiến về phía trước, Độc Nhãn Nam quả thật không ngờ Vĩnh Tín lại trở về.
Vô cùng vui mừng.
Bốn ông lão này ở thành phố Duyên Hải đều thích rảnh rỗi thì ngẩn người hoặc đánh bài, từ trước đến giờ chưa từng chủ động bước ra.
Không nghĩ rằng lúc gặp phải chuyện này.
Đại Sư Vĩnh Tín lại là người tích cực nhất.
Nói đùa thôi.
Đối với Đại Sư Vĩnh Tín mà nói, suy nghĩ của ông ta rất đơn giản, chỉ là muốn có quan hệ tốt với Lâm Phàm chứ không có ý gì khác.
Trong đó có bốn người là người tài chuyên nghiệp.
Bọ họ cần phải phân tích số liệu bên núi Thái Sơn, phải tới hiện trường mới có thể phân tích tình hình cụ thể một cách chính xác.
Sáu người khác là cao thủ do bộ phận đặc biệt phái ra.
Lâm Phàm và ông Trương không tính trong sáu người này.
Tà Vật Công Kê thì vốn không được tính là người.
Đi đường xa là chuyện mệt mỏi nhất, ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả tắm rửa cũng không có chỗ mà tắm.
Lúc này.
Các thành viên được lựa chọn không hề hoảng sợ, nếu như là trước kia, bọn họ đã sớm chuẩn bị sẽ hy sinh vì nhân loại.
Mà bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phàm thì tâm trạng sung sướng hơn rất nhiều.
Có cao thủ như thế làm bạn thì còn có gì mà phải sợ nữa.
Cho dù người khác không tin vào khả năng của Lâm Phàm nhưng bọn vẫn rất tin tưởng, một người ngăn cản cả lực lượng Tà Vật cũng không phải là nói đùa.
Phành phạch.
Tiếng cánh quạt truyền đến.
Một chiếc máy bay trực thăng xa hoa từ xa bay đến, sau đó đáp xuống sân thượng.
"Lâm Phàm, ông Trương, tôi đến rồi đây." Tiểu Bảo mặc quần áo thoải mái, gương mặt tươi cười: "Bây giờ chúng ta xuất phát thôi."
"Ừ." Lâm Phàm nói.
Tiểu Bảo nói: "Hôm qua tôi đã chuẩn bị rồi, tôi dẫn theo rất nhiều người, tôi cam đoan lần này chúng ta chắc chắn sẽ có một chuyến du lịch rất thú vị."
"Bạn nhỏ này, bọn họ là đi công tác chứ không phải đi du lịch đâu." Độc Nhãn Nam biết Tiểu Bảo là ai, là con của tỷ phú, Hách Nhân có thể trở nên khí phách như thế là bởi vì tiền được cung cấp kịp thời.
Tiểu Bảo không để ý đến Độc Nhãn Nam, giống như không hề nghe thấy ông ta nói chuyện vậy.
"Lâm Phàm, máy bay trực thăng này tôi cũng sắp xếp xong rồi, anh mau đi lên với tôi đi, chắc chắn sẽ khiến anh thích thú."
Trước mắt cậu ta chỉ có Lâm Phàm.
Về phần Độc Nhãn Nam, cậu ta không muốn để ý tới.
Độc Nhãn Nam không nói gì thêm.
Ông ta biết chuyện này có nói nữa cũng vô dụng, đừng nên nói thì hơn, làm bạn tốt với người giàu là chuyện rất vui vẻ, không cần phải chọc giận người ta.
Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo: "Cậu làm gì tôi cũng thích cả."
"Hì hì." Tiểu Bảo vui cười, kéo Lâm Phàm và ông Trương chạy lên máy bay.
Độc Nhãn Nam vẫy tay.
Xuất phát.
Hai máy bay trực thăng bay lên trời, biến mất ở phía chân trời.
"Ôi, đây là đi mạo hiểm, lại thành như đi nghỉ phép vậy." Độc Nhãn Nam bất đắc dĩ nói.
"Thủ lĩnh, tình huống bên núi Thái Sơn theo tôi thấy chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu bọn họ gặp phải lực lượng Tà Vật thì nên làm gì bây giờ?" Đường Văn Sinh nói.
Cậu ta vẫn luôn giám sát tình huống bên kia.
Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra bất thường.
Nhưng Tà Vật đều xuất hiện từ đâu chứ, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
"Yên tâm, có Lâm Phàm ở đó thì tạm thời không có vấn đề gì, hơn nữa tôi đã dặn dò bọn họ rồi, chủ yếu là xem xét tình huống thôi, không thể tranh đấu với Tà Vật, nếu gặp phải lực lượng Tà Vật thì lập tức lui về." Độc Nhãn Nam nói.
Đường Văn Sinh nhìn về phương xa, trong lòng mặc niệm, hy vọng tất cả đều bình an.
Trong máy bay.
"Lâm Phàm, lần này tôi dẫn theo rất nhiều người, có đầu bếp, có bảo mẫu nữa, còn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng ta có thể ăn lẩu ngoài trời, ăn cơm Tây và cả cơm Trung nữa, chỉ cần nghĩ đến thì đều có thể làm được."
"Hơn nữa tôi còn chuẩn bị lều trại xa hoa, đệm hơi vân vân, đều đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ."
Tiểu Bảo từ lúc bắt tay vào làm đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tuy nói là ở ngoài trời, nhưng chất lượng cuộc sống không thể giảm xuống được.
Ban đêm.
Hai cái máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống.
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "Chúng ta đã đến vùng xung quanh núi Thái Sơn rồi, máy bay không thể tiếp tục đi tới được, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Trước hết cứ xây dựng cơ sở tạm thời ở đây đã, chờ đến lúc trời hửng sáng thì chúng ta lại tiếp tục hành động."
"Ừm." Lâm Phàm nhìn tình huống xung quanh, ban đêm tối đen và vô cùng ồn ã, có tiếng côn trùng kêu, còn có cả tiếng thú dữ gầm gừ.
Tà Vật Công Kê đã cảm nhận được một mùi Tà Vật đậm đặc.
Những đồng bào ở xung quanh.
Tiểu Bảo vẫy tay, gọi người đến bắt đầu sắp xếp hoàn cảnh.
Nhân viên bộ phận đặc biệt nhìn thấy những người xa lạ này chuyển rất nhiều thứ từ máy bay trực thăng xuống dưới đất thì đều trợn to mắt.
"Này không phải là hơi quá đáng à?"
Chỉ thấy một người vệ sĩ đang dựng lều trại rất đẹp, đồng thời còn chuyển đệm hơi và các loại dụng cụ trong nhà được lắp ráp vào bên trong, còn ở phía bên kia, đầu bếp mặc trang phục đầu bếp đang chuẩn bị cơm tối.
"Nhà giàu đúng là nhà giàu."
Một thành viên cảm thán.