Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 475: Đến núi Thái Sơn (5)

Chương 475: Đến núi Thái Sơn (5)
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "Nhanh chóng đi sắp xếp hiện trường đi, nâng cao phòng ngự, đề phòng ban đêm có Tà Vật tập kích."
Ở ngoài trời như này cần phải cẩn thận, chỉ cần hơi sơ ý thì đều có thể vạn kiếp bất phục.
Dần dần.
Có một mùi thơm tản ra bên ngoài.
"Mùi lẩu." Một cường giả nói.
"Lâm Phàm, ông Trương, hai người mau đến đây." Tiểu Bảo vẫy tay, đổ những món sang quý vào trong nước dùng màu đỏ nóng hôi hổi.
Cậu ta thích ăn lẩu nhất.
Cho dù ở ngoài trời cũng không thể hạ thấp chất lượng cuộc sống được.
"Thơm quá đi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: "Tôi cũng đói bụng rồi."
Tiểu Bảo nói: "Đương nhiên rồi, những nguyên liệu này đều là tôi bảo họ tuyển chọn tỉ mỉ, là chuẩn bị cho chúng ta lúc ra ngoài du lịch. Hơn nữa tôi đã cho người chuẩn bị bể bơi cho chúng ta rồi, đợi lát nữa sau khi ăn xong thì chúng ta có thể ra ngoài bơi lộ đó."
"A di đà Phật, có thể mang tôi một chén không?" Đại Sư Vĩnh Tín mỉm cười, trên khuôn mặt lớn tuổi nở một nụ cười, hy vọng có thể dùng nụ cười để làm đối phương cảm động, có đồ tốt thì phải chia sẻ cùng nhau, đó mới là đứa trẻ ngoan,
Tiểu Bảo nói: "Đây là tôi nấu riêng cho ba người thôi, nguyên liệu cũng không đủ, ông đi ăn chung với vệ sĩ của tôi đi."
Cậu ta không để cho ông lão hòa thượng này đến đây ăn chung đâu.
Đại Sư Vĩnh Tín có chút thất vọng, bạn nhỏ này không hề thân thiện gì cả.
Vốn còn rất nhiều lời muốn nói.
Nghĩ đến xung quanh có nhiều người, nếu ông ta tiếp tục nói chuyện thì sẽ có người nghĩ rằng, người đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn so đo với một đứa nhỏ.
A di đà Phật!
Lão nạp không muốn ăn một chút nào cả.
Hồi nãy chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.
Mấy thành viên đi cùng đều mang bánh quy nén, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nồi lẩu bốc hơi nóng, bọn họ nuốt nước miếng, trong lòng cũng đang mắng con mẹ nó.
Chênh lệch có hơi lớn.
Khó tránh khỏi mê hoặc người khác.
Đại Sư Vĩnh Tín nói thầm, ông ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không phải chỉ một hai lần, từ trước đến nay chưa có cảnh tượng nào như vậy, giống như là ra ngoài nghỉ phép vậy, hơn nữa còn là loại phục vụ cấp VIP.
Có tiền thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm như vậy ư?
"Lâm Phàm. Tôi thấy trên tin tức có nói anh hôn một ngôi sao nữ ở thành phố Thương, cô ấy là vợ anh thật à?" Tiểu Bảo tò mò hỏi.
Lâm Phàm nói: "Tôi cảm thấy đúng là như vậy, bởi vì mùi hương sẽ không lừa người, nhưng hình như cô ấy không nhớ tôi, tôi cảm thấy rất kì lạ, có điều không sao đâu, tôi tin tưởng cô ấy nhất định sẽ nhớ ra tôi là ai thôi."
"Ừm."
Sau khi bữa cơm tối kết thúc.
Các thành viên bộ phận đặc biệt thật sự rất tức giận, đồ khốn này, mấy người không phải là người mà, ăn cơm xong thì bơi lội là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ là cái gì quỷ gì đây?
Ba người bọn họ nằm trên sô pha được thổi phồng, hưởng thụ được người khác xoa bóp chân.
Con mẹ nó!
Bọn họ rất muốn nói, chúng ta tới đây để thăm dò tình hình.
Không phải đến nghỉ dưỡng.
Các người như vậy là quá đáng lắm có biết không?
Bốn thành viên kỹ thuật đều tự lấy thiết bị ra và tra xét tình huống xung quanh, phát hiện giống với suy nghĩ của bọn họ, từ trường ở đây có vấn đề, hơn nữa mật độ năng lượng trong không khí rất cao.
Chứng tỏ nơi này có Tà Vật đi ngang qua.
Đại Sư Vĩnh Tín đã từng nói với bọn họ đừng căng thẳng, nhớ kỹ điều mấu chốt nhất là phải luôn luôn đi sát bên cạnh Lâm Phàm, chỉ cần các anh làm được thì cam đoan sẽ không có chuyện gì.
Chỉ cần ở gần anh ta.
Mọi người sẽ luôn an toàn tuyệt đối.
Cho dù gặp phải đại quân Tà Vật cũng sẽ không sao.
Bọn họ tin vào lời của Đại Sư Vĩnh Tín.
Cũng tin tưởng vào năng lực của Lâm Phàm.
"Số liệu thu thập được gửi về bộ phận."
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu tên là Trương Dương, là nòng cốt kỹ thuật của bộ phận đặc biệt, thuộc loại trạch kỹ thuật, bản thân không có sức mạnh nhưng lại có thiên phú về phương diện điều tra số liệu.
"Vâng."
Bây giờ bọn họ đang làm công tác dò xét ở bên ngoài, nếu vào sâu bên trong thì sẽ có nguy hiểm rất lớn, đương nhiên, phải vào bên trong thì mới có thể thu thập được số liệu có ích hơn.
Chỉ là tạm thời quá nguy hiểm.
Đợi đến ban ngày rồi xem xét tình huống xung quanh, sau đó mới quyết định xem có tiến vào bên trong hay không.
Bên trong lều trại.
Tiểu Bảo nằm giữa Lâm Phàm và ông Trương, vui vẻ nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tới một chỗ như thế này, không khí rất tươi mát, anh xem sao trên trời còn sáng hơn lúc ở nhà."
Lâm Phàm nói: "Cứ như một điểm sáng rực rỡ vậy."
Ông Trương nói: "Cùng cảm nhận."
Bọn họ hình như chưa từng đọc sách nên tri thức thể hiện ra bên ngoài đều có chút nông cạn.
Nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Tà Vật Công Kê thu cánh ngồi xổm ở đó, cảm nhận mùi đồng loại, đồng thời phóng ra mùi của Tà Vật Anh Hùng, nó không thể suồng sã quá mức mà nói với đồng bào rằng: tôi dẫn con người đến đây rồi.
Mà chỉ có thể phóng thích mùi Tà Vật một cách thích hợp, báo cho đồng loại biết nơi đây có đồng loại của chúng.
Gió ban đêm rất lạnh.
Thành viên bộ phận đặc biệt đều vây lại xung quanh lều trại chứ không cách quá xa, bọn họ đều cần Lâm Phàm bảo vệ, đi theo anh cả thì vĩnh viễn sẽ không bị thương.
Đại Sư Vĩnh Tín là người muốn ôm đùi Lâm Phàm nhất, có điều thân phận địa vị vẫn còn đó, nếu bị người khác nhìn vào thì quả thật rất mất mặt, âm thầm quỳ liếm thì nói đến cùng lại không đủ cấp tiến.
"Sớm biết như vậy thì chúng ta đã mang lều trại theo."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất