Chương 477: Đi theo bên cạnh anh, chúng tôi rất yên tâm (2)
Nhân viên kỹ thuật không có sức mạnh nên chưa từng tham gia đại chiến với Tà Vật, đều ngoan ngoãn núp sau lưng cường giả, nhìn bóng lưng cao lớn của họ mà thở dài trong lòng.
Rất nhanh, đằng xà xuất hiện rất nhiều đôi mắt màu xanh xếp dày đặc.
Như những tên trộm.
Hơi thở tràn đầy sự hung ác.
"Số lượng này có hơi khó giải quyết." Đại Sư Vĩnh Tín cau mày nói.
Ông ta vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ mấy chục con mà thôi, nhưng bây giờ xem ra sợ là phải hơn cả trăm con, hơn nữa khả năng đều không tệ, một khi bị bao vây thì chưa chắc ông ta có thể bảo vệ nhiều người như vậy.
Bốn nhân viên kỹ thuật không thể chết được.
"Các câu chui vào trong lều trại, ở chung một chỗ với Lâm Phàm." Đại Sư Vĩnh Tín nói.
"Được."
Bọn họ chắc chắn sẽ không khách sáo, lập tức chạy vào trong lều trại.
Mấy tên vệ sĩ Tiểu Bảo dẫn đến đều nuốt nước miếng, cầm vũ khí trong tay đứng chung một chỗ với mấy đại sư và Vĩnh Tín, lúc đến nơi đây bọn họ đã từng lo lắng sợ sệt, biết rằng nhất định sẽ chạm mặt với Tà Vật.
Thế nhưng…
Trận tập kích vào buổi tối có hơi quá đáng.
Súng đạn của chúng ta đối phó được với Tà Vật sao?
Gào.
Rất nhiều Tà Vật U Sói xuất hiện trong bóng đêm, gầm nhẹ, phát ra âm thanh nặng nề, móng vuốt bén nhọn cắm sâu trên mặt đất, lúc nhìn thấy những con người này, đã có Tà Vật U Sói không nhịn được mà chảy nước dãi.
Chúng nó thích ăn con người.
Chỉ là vì điều kiện không cho phép nên rất khó ăn được.
"Khá tốt, cấp một cấp hai rất nhiều, đạn bình thường là có thể tạo thành uy hiếp với đàn chúng nó rồi." Đại Sư Vĩnh Tín nói.
Đám vệ sĩ nhẹ nhõm thở ra, có năng lực chiến đấu là được.
Bọn họ sợ nhất là vũ khí nóng trên tay vô dụng với Tà Vật.
Thân là vệ sĩ của Tiểu Bảo, bọn họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có tu dưỡng nghề nghiệp cực cao, tuyệt đối sẽ không vì gặp nguy hiểm mà trốn chạy giữa đường.
Cho dù có phải chết cũng không sợ.
Bởi vì nếu hy sinh thì tiền trợ cấp cho gia đình là một con số trên trời, đó cũng là chỗ tốt của bố Tiểu Bảo, cũng khiến cho bọn họ an tâm hơn.
Huống hồ trong thời khắc nguy hiểm như thế này, chạy trốn trong hoang mang lo sợ lại càng dễ bị đánh bại rồi trở thành sự sỉ nhục của giới vệ sĩ, đoàn kết nhất trí thì còn cơ hội giữ được mạng sống, chỉ cần nghĩ thấu điều này là đủ tư cách làm vệ sĩ.
Trong lều trại.
Tà Vật Công Kê rất nóng vội.
"Đáng chết, đám đồng loại ngu xuẩn này, tao phát ra mùi hương là muốn nói cho bọn mày biết ở nơi này có con người, để bọn mày chú ý một chút, chứ không phải bọn mày tìm đến gây phiền toái."
"Chỉ với sức mạnh của bọn mày, tao thừa nhận bọn mày lợi hại, những đám ngu xuẩn bọn mày có biết con người ở đây quả thật không phải là người hay không hả?"
Tà Vật Công Kê hò hét trong lòng.
Thật sự rất nóng vội.
Nó không muốn nhìn thấy đồng loại uổng công chịu chết.
Trầm tư một lát.
Tà Vật Công Kê chuẩn bị thực hiện một hành động khiến nó tự hào suốt cuộc đời này.
Vì đồng bào, nhất định phải mạo hiểm.
Cục cục.
Tà Vật Công Kê tức giận gào thét.
"Bọn mày đừng xúc động."
Nó lê móng gà trĩu nặng đi ra khỏi lều trại, nhìn thấy bên ngoài chi chít những Tà Vật U Sói, sắc mặt không hề biến đổi, nhưng trong đôi mắt gà lại toát lên vẻ nghiêm nghị.
Nó phải ngăn cản hành động ngu xuẩn của đối phương.
Đàn Tà Vật U Sói nhìn thấy một Tà Vật Công Kê đi ra từ phía con người thì đều có vẻ rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
Con người thấy Tà Vật thì phải giết chết.
Mà Tà Vật gặp con người cũng thế.
Bây giờ là tình huống gì đây?
"Cục cục tác… (bọn mày có biết tao là ai không?)" Tà Vật Công Kê ngẩng cao đầu gà lên trông rất khí phách, đôi mắt gà thâm thúy nhìn thẳng vào đối phương, không thể thua khí thế được, phải đàn áp đàn Tà Vật U Sói này đã.
"Hú! (Vì sao mày lại ở chung với con người?)" Một con Tà Vật U Sói cường tráng hú lên.
Nó chính là bố của A Hoa, là anh cả của đàn Tà Vật U Sói, là Tà Vật đỉnh phong đại diện cho cảnh giới cao nhất mà Tà Vật U Sói có thể đạt đến.
Tà Vật Công Kê cau mày, không hề vui vẻ tí nào. Giọng điệu của đối phương giống như đang chất vấn hay đùa giỡn vậy, nó dám chất vấn Tà Vật Anh Hùng như mình sao?
"Càn rỡ!" Tà Vật Công Kê quát to: "Tao chính là Tà Vật Anh Hùng, nằm vùng bên cạnh con người, là anh hùng dẫn dắt con người đi đến… nhầm, dẫn dắt Tà Vật đi đến thắng lợi."
"Tao lệnh cho bọn mày lập tức rời khỏi nơi này, ở đây có một con người mà bọn mày không thể đối phó được, triệu hồi Tà Vật mạnh hơn đến đây đi, nếu không bọn mày lại uổng công chịu chết."
Tà Vật Công Kê đều nói thật với bọn chúng.
Nếu bọn họ thật sự không tin tưởng.
Thì cũng không còn cách nào.
Ôi!
Nó vẫn luôn cảm thấy buồn rầu vì chỉ số thông minh của đồng loại, cho dù có ngốc thì cũng đừng có ngốc hơn con người chứ. Bọn mày nhìn loài người kia kìa, còn biết phái cao thủ trấn giữ để đảm bảo an toàn, bọn mày lại vụng về như vậy sao?
Con Tà Vật U Sói kia bị lời của Tà Vật Công Kê trấn áp.
Khí thế này giống như là anh hùng thật vậy.
Nó có đang đùa giỡn hay không?
"Đại Sư Vĩnh Tín, còn Tà Vật Công Kê này là chuyện gì thế, chẳng lẽ là đang trao đổi với Tà Vật U Sói?" Một nhân viên hỏi.
Bọn họ đã biết thú cưng mà Lâm Phàm nuôi dưỡng là Tà Vật.
Không có ai trong bộ phận đặc biệt không biết cả.