Chương 479: Đi theo bên cạnh anh, chúng tôi rất yên tâm (4)
Nằm vùng thì làm sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy, bị hiểu lầm thì có làm sao đâu, Tà Vật Công Kê mình đây là Tà Vật Anh Hùng, đầu có thể đội vương miện huy hoàng, lưng có thể gánh được hiểu lầm chồng chất.
Một ngày nào đó bọn chúng sẽ rõ.
Ngày năm tháng bảy!
Sáng sớm.
Mưa và sương làm cho xung quanh ẩm ướt.
Không khí buổi sáng rất trong lành, hít sâu một hơi cũng có cảm giác ẩm ướt.
Cục cục!
Tà Vật Công Kê quyết đoán đẻ ra năm quả trứng gà.
Không có ý gì khác.
Chỉ là thành thật sống sót, làm những chuyện mà mỗi ngày đều làm.
"A! Không khí thật trong lành."
Lâm Phàm mở rộng hai tay, hít sâu một hơi và cảm nhận thiên nhiên, tất cả đều tốt đẹp như thế, những hạt năng lượng tràn đầy trong không khí đều bị thu hút, chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể anh.
Bất cứ lúc nào cũng đang tu luyện.
Tâm trạng thanh thản, gần gũi với thiên nhiên.
Đại Sư Vĩnh Tín kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.
Ngay lúc vừa rồi.
Ông ta phát hiện sau lưng Lâm Phàm có một tia sáng.
Đại Sư Vĩnh Tín không hề khoe khoang, ông ta quả thật là một đại sư bác học đa tài, chuyên nghiên cứu các loại kinh Phật, nhưng khi pháp nhãn mệt mỏi thì sẽ xem một vài sách báo đặc sắc, kích thích huyệt vị ở mắt để khí huyết lưu thông, duy trì sức khỏe.
Nếu ông ta không nhìn lầm.
Đó là ánh sáng tự nhiên.
Xoa mắt.
Ánh sáng biến mất.
Có lẽ là nhìn nhầm cũng nên.
Mấy đầu bếp Tiểu Bảo dẫn theo đang bận rộn, lấy nguyên liệu ướp lạnh ra bắt đầu chế biến những món ngon.
Mấy người Đại Sư Vĩnh Tín dùng cơm chung với đám vệ sĩ, uống một chút cháo đậu nành bồi bổ là được.
Lúc dùng cơm.
Bọn họ nhìn ba kẻ giàu có không có tình người kia hưởng thụ các loại món ngon thì yết hầu đều trượt lên trượt xuống, cháo đậu nành trước mặt bỗng dưng không thơm nữa.
Nghĩ lại cũng phải đành chịu.
Chúng ta đang mạo hiểm tính mạng để chấp hành nhiệm vụ, đến bây giờ lại giống như đang đi nghỉ phép.
Dùng cơm xong, sau đó thu dọn đồ đạc.
"Xuất phát."
Một đám người chậm rãi bước vào phạm vi núi Thái Sơn, cây cối xung quanh rất cao lớn, trước đây lúc nơi này không có Tà Vật thì còn là một thắng cảnh du lịch, bị tàn phá rất nghiêm trọng.
Sau đó Tà Vật xuất hiện, tất cả lại khôi phục bình thường.
Cây cối xung quanh đều phát triển mạnh mẽ, nói là cổ thụ che trời cũng không quá.
Lâm Phàm dẫn ông Trương và Tiểu Bảo, dọc đường đi thấy thực vật xung quanh thì đều chỉ trỏ, cười hô hố thảo luận, Tiểu Bảo cảm thấy chuyến đi này không tệ, nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ quái đản, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải Lâm Phàm dẫn cậu ta theo.
Cả đời cậu ta rất khó đến đây được.
Dần dần.
Xuất hiện rất nhiều bia đá được chạm trổ, đều có bề dày lịch sử, còn sót lại từ thời cổ đại, dù sao nơi này cũng từng là chỗ tế tự của Đế vương, có lời đồn rằng vua từng lên núi Thái Sơn để tế trời đất.
Một nhân viên kỹ thuật nói: "Dựa vào sách cổ, truyền thuyết "Thần thoại thời đại" có Đại đế Đông Nhạc nắm giữ mười tám tầng Địa Ngục, mọi người nói xem, núi Thái Sơn này sụp đổ có phải là mở cổng Địa Ngục ra hay không?"
Có người phản bác: "Chỉ là thần thoại mà thôi, làm sao tin tưởng được, chúng ta phải tin vào khoa học, phải dựa vào kết quả nghiên cứu, gien Tà Vật cũng có thể dựa vào bằng chứng để tìm ra mà, có phải quỷ quái gì đâu."
"Ha ha, nói có lý đó, tôi tin rồi."
"Đúng, không sai, chúng ta phải tin vào khoa học."
Ngay lúc bọn họ đang tùy ý nói chuyện phiếm.
Một nhân viên kỹ thuật ôm hai tay, khẽ run rẩy: "Mới nãy mọi người có cảm giác được một luồng khí lạnh đánh úp tới không?"
"Có sao?"
"Hình như không có."
"Tôi không thấy có khí lạnh gì cả."
Nhân viên kỹ thuật vừa mới nói có khí lạnh hít một hơi lạnh lẽo, cảm giác có gì đó không đúng: "Không, tôi thật sự cảm thấy có bất thường, cảm giác rất lạnh."
Mọi người thấy môi cậu ta trắng bệch thì cau mày.
Dường như đã cảm giác mọi chuyện thật sự có chút bất thường.
"m khí rất nặng." Đại Sư Vĩnh Tín trầm giọng nói.
Hồi nãy thật ra là không để ý, nhưng ngay lúc này, ông ta phát hiện tình huống quả thật không thích hợp.
"Này! Sao anh lại nằm sấp trên người của người khác thế?" Lâm Phàm nói.
Yên lặng.
Phút chốc lại yên tĩnh.
Mọi người còn đang khó hiểu thì nghe được lời của Lâm Phàm, cả đám đều lộ ra vẻ ngơ ngác, giống như gặp quỷ vậy.
"Này… nói gì thế?"
Bọn họ đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Thật sự là bị dọa sợ rồi.
Đối với bọn họ mà nói, nói chuyện bình thường là được, thế nhưng đột nhiên nói ra những lời này thì thật sự có hơi đáng sợ.
Nói thật thì người nhát gan có thể bị hù chết.
Lâm Phàm đi đến trước mặt nhân viên kỹ thuật kia, ánh mắt không nhìn vào cậu ta mà là nhìn về một bên vai: "Đi nhanh đi, anh nằm trên vai người ta như vậy không thoải mái đầu."
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "Cậu đang nói chuyện với ai thế?"
Lâm Phàm nói: "Người đàn ông nằm trên người cậu ta kìa."
Sau đó, anh vươn tay chụp lấy cánh tay của nhân viên kỹ thuật kia: "Ừ, đi rồi."
Người xung quanh đều như thấy quỷ vậy.
Bây giờ biểu hiện của Lâm Phàm thật sự rất đáng sợ.
Thần bí!
Quỷ quái!
Đừng như vậy mà, đừng dọa người khác có được không?
"Hình như không lạnh nữa." nhân viên kỹ thuật kinh ngạc nói.
Cảm giác rét lạnh vừa rồi đã biến mất.
Lâm Phàm cười nói: "Cái người nằm trên vai cậu khi nãy giống như mới tắm xong vậy, cả người ướt đầm đìa, có điều anh ta vừa đi mất rồi, không biết đi đâu."
Những lời mà anh nói tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ.