Chương 480: Đi theo bên cạnh anh, chúng tôi rất yên tâm (5)
Vẻ mặt của Đại Sư Vĩnh Tín vô cùng nghiêm trọng, nếu như là lời người khác nói thì có lẽ ông ta sẽ cho rằng đó là trò đùa, nhưng cảm giác của ông về Lâm Phàm rất kỳ lạ, không giống như loại người thích nói nhảm.
Người không nhìn thấy?
Quỷ quái ư?
Lúc trước còn có người nói núi Thái Sơn thật sự có liên quan đến Địa Ngục cho nên mới tạo thành tình huống này.
"Căn cứ theo giám sát ban nãy thì từ trường ở nơi này còn cao hơn rất nhiều so với chỗ chúng ta đến lúc trước." Một nhân viên kỹ thuật nói.
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "Báo cáo lại tình huống vừa rồi với bộ phận, đây là chuyện chưa từng xuất hiện."
"Đại sư, nhỡ đâu là ảo giác thì sao?"
"Nơi này là núi Thái Sơn, khả năng gì cũng có thể xảy ra, hơn nữa lão nạp tin vào lời của cậu ta, báo về đi, có thể xuất hiện loài mới đấy."
Đại Sư Vĩnh Tín không nhìn được nhưng có thể nhận ra cảm giác âm trầm này, cho nên ông ta mới chú trọng việc này như thế, mặc kệ là thật hay là giả, báo về cũng không có gì xấu.
"Lâm Phàm, lát nữa nếu còn thấy được thì nói cho tôi biết dáng vẻ bọn họ ra sao, hoặc là có chỗ nào kì quái không."
Ông ta muốn biết những thứ đó.
Lâm Phàm nói: "Được."
Đại Sư Vĩnh Tín vẫy tay, tiếp tục xuất phát.
Tuy nói là bọn họ bây giờ đã ở trong phạm vi của núi Thái Sơn, nhưng vẫn chỉ ở xung quanh mà thôi, không thể xem như là bên trong núi Thái Sơn được, những chỗ sụp đổ kia lại không thể tùy tiện đi vào.
Một khi đến gần.
Mức độ nguy hiểm có thể đoán được.
"Ôi chao! Lâm Phàm, anh nhìn đóa hoa kia kìa, thật là đẹp mắt." Tiểu Bảo chạy đến trước một bông hoa lớn lên ở nơi này, đóa hoa màu hồng nhạt e ấp nở, rất xinh đẹp, đồng thời còn tỏa ra một mùi hương.
Thành viên trong bộ phận nhìn sang, cũng không để ý đến đóa hoa này.
Lâm Phàm nói: "Đúng vậy, quả thật rất xinh đẹp."
Tà Vật Công Kê nhìn đóa hoa kia, nháy mắt đã biết đó là hoa gì.
Chứa kịch độc.
"Cậu nhóc ngoan, nếu cậu dám chạm vào đóa hoa kia thì cậu lập tức xong đời." Tà Vật Công Kê thầm nghĩ.
Tà Vật Anh Hùng vĩ đại ta đây phải bắt giết ở trong này ư?
Mà ngay lúc Tiểu Bảo chuẩn bị hái bông hoa kia xuống.
Tà Vật Công Kê nâng chân giẫm nát đóa hoa kia.
"Gà mái, sao mày có thể làm như vậy chứ?" Tiểu Bảo thở phì phò nói.
Tà Vật Công Kê phẩy cánh, tỏ vẻ như không có gì. Thôi quên đi, cứu thằng nhóc này một mạng, nể tình dáng vẻ của cậu bình thường cũng coi như là cung kính với Tà Vật Anh Hùng, một vốn một lời vậy.
Mục tiêu của Tà Vật Anh Hùng tôi chỉ có đám loài người ngu xuẩn lại tàn nhẫn thôi.
Những kẻ khác đều là tôm tép.
Không đáng nhắc đến.
Nó tìm được lý do để an ủi bản thân.
"Đừng nhúc nhích." Đại Sư Vĩnh Tín nhìn thấy đóa hoa bị đạp nát, trầm tư một lát thì nhớ lại, nói: "Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là một loại hoa có chứa kích độc, bởi vì sinh trưởng trong địa bàn của Tà Vật mà đã nhiễm một vài hơi thở kỳ quái, nếu Tiểu Bảo chạm vào nó thì bây giờ đã trúng độc rồi, Tà Vật này đã cứu mạng cậu đấy."
Tiểu Bảo vừa nãy còn đang tức giận, sau khi nghe được lời của Đại Sư Vĩnh Tín thì hơi sửng sốt, lập tức nói cảm ơn: "Gà mái, thật xin lỗi, tao hiểu lầm mày rồi, cảm ơn mày đã cứu mạng của tao, chờ sau khi trở về tao sẽ làm cho mày một cái ổ gà cực kỳ xa hoa."
Tà Vật Công Kê nhìn Tiểu Bảo.
Ngẩng đầu ngạo nghễ.
Một dáng vẻ cậu không cần dùng ánh mắt sùng bái ấy để nhìn tôi, biết sự lợi hại của gà đây là được rồi.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Tao biết gà mái rất lợi hại mà."
"Gà mái mày giỏi quá." Ông Trương khen ngợi.
Tà Vật Công Kê quát to một tiếng cục cục, không có ý khác, nó muốn nói cho mọi người biết Tà Vật Công Kê nó không phải là hư danh, đương nhiên, nếu vừa nãy các người muốn đụng vào, vậy thì xin lỗi, các người sẽ gặp bi kịch ngay thôi.
"Mọi người thấy thứ gì thì đừng đụng vào, nơi này đủ các loại nguy hiểm." Đại Sư Vĩnh Tín nhắc nhở, sau đó hỏi nhân viên kỹ thuật: "Cần phải tới chỗ nào mới dò xét xong?"
Nhân viên kỹ thuật nói: "Bây giờ còn chưa kiểm tra đo lường được, cần phải tiếp tục đi sâu vào, tốt nhất là có thể cách nơi bị sụp đổ kia gần một chút."
"Độ khó tương đối cao đấy." Đại Sư Vĩnh Tín bất đắc dĩ vô cùng.
Ào ào!
Lúc này, xung quanh có tiếng động rất nhỏ truyền đến.
Cho dù âm thanh rất nhỏ.
Nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai của bọn họ.
"davt, xem ra tung tích của chúng ta đã bị đám Tà Vật chú ý tới, nhưng theo tình huống bây giờ, sao đám Tà Vật này lại không nhào lên tấn công?"
"Ừm… không biết, nhưng chú ý xung quanh hơn đi."
Đối với Đại Sư Vĩnh Tín mà nói, ông ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể căn cứ vào tình huống bây giờ mà bước từng bước một.
Dần dần.
Xung quanh dần dần xuất hiện một vài thi thể.
Tiểu Bảo sợ hãi rút về bên cạnh Lâm Phàm, ông Trương cũng hơi hoảng sợ.
"A di đà Phật." hai tay Đại Sư Vĩnh Tín tạo thành hình chữ thập, niệm Phật hiệu với những thi thể này: "Thi thể xuất hiện không phải là người hiện đại, hẳn là quý tộc và quan lớn cổ đại được mai táng ở đây, sau đó bị Tà Vật ném ra."
"Tôi không thích mùi ở xung quanh." Lâm Phàm nói.
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "Có phải có gì bất thường hay không?"
Lâm Phàm nói: "Không ưa lắm, mùi rất khó ngửi, có nhiều mùi xấu xa trộn lẫn vào nhau, tệ hơn rất nhiều so với không khí bên ngoài."
Đại Sư Vĩnh Tín không nhiều lời, nhớ kỹ lời của Lâm Phàm trong lòng.
Đối với ông ta mà nói.