Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 481: Câm miệng, các người không hiểu được nỗi đau của tôi

Chương 481: Câm miệng, các người không hiểu được nỗi đau của tôi
Nếu không có Lâm Phàm đi chung, bây giờ hẳn là ông ta đã dẫn người nhanh chóng chạy khỏi nơi này rồi, quá nguy hiểm. núi Thái Sơn trông có vẻ nhỏ lại có nhiều Tà Vật như vậy tràn ra thì sao có thể đơn giản được, cho dù là cường giả cấp Thiên vương cũng không dám nói có thể bình yên vô sự ở trong này.
"Mấy người dựa gần vào chúng tôi như vậy để làm gì?" Ông Trương tò mò hỏi.
Đại Sư Vĩnh Tín nói: "An toàn là quan trọng nhất."
Bốn nhân viên kỹ thuật kia thiếu chút nữa là nằm luôn trên người Lâm Phàm, bọn họ tay trói gà không chặt, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác an toàn từ Lâm Phàm.
Lâm Phàm gãi đầu nói: "Mấy người không cần dựa sát vào như vậy, nếu có nguy hiểm thì tôi sẽ cứu mấy người mà. Tôi rèn luyện đến tận bây giờ nên vẫn có chút tự tin về năng lực của mình."
Nhưng vào đúng lúc này.
Lâm Phàm dừng bước lại.
Chỉ khoảng nửa giây sau khi anh dừng lại, tất cả mọi người đều dừng theo, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh, tưởng nguy hiểm đã đến.
"Sao vậy?" Đại Sư Vĩnh Tín hỏi.
Lâm Phàm cúi đầu nói: "Tuột dây giày rồi."
Mọi người: ….
Núi Thái Sơn, vùng đất bốn bề đều thiêng liêng nhưng hiện giờ lại tràn đầy nguy hiểm, nơi nào cũng vô cùng u ám.
Núi Thái Sơn còn là một trong năm quả núi lớn, quả thật truyền thuyết không hề giả dối, nơi nối liền với địa ngục luôn là nơi tràn đầy những mối nguy hiểm.
Lúc này, chỉ có mỗi Lâm Phàm, ông Trương và Tiểu Bối là vẫn thản nhiên, điềm tĩnh.
Đến cả Tà Vật Gà Trống cũng để lộ vẻ nghiêm trọng.
Đừng thấy nó là tà vật mà oai hùng. Dựa trên tình hình hiện tại có thể thấy những anh em tà vật đều đã hiểu lầm nó, đều coi nó là kẻ phản bội. Đây là một chuyện rất đáng sợ, hơn nữa cũng là chuyệ khiến nó tổn thương sâu sắc.
"A Di Đà Phật, thiện tâm, thiện tâm."
Đại sư Vĩnh Tín niệm Phật A Di Đà. Lúc chuẩn bị tốt cho trận chiến, thân thể dù có khỏe mạnh đến đâu cũng đều lập lòe, thấp thỏm, lo lắng sẽ có tà vật đáng sợ xuất hiện.
Đương nhiên.
Bọn họ cứ đứng bên cạnh Lâm Phàm, trong lòng rất an tâm.
Cảm giác đó không thể chê vào đâu được.
Cùng với sự xâm nhập không ngừng, trong lòng cũng nổi lên một mối nguy.
"Không thể xâm nhập, sẽ xảy ra chuyện đó." Đại sư Vĩnh Tín trầm giọng nói. Ông rất nhạy cảm với những nguy hiểm, hơn nữa, vị trí hiện tại có hơi nguy hiểm. Nếu như tiếp tục tiến về phía trước thì không được bao lâu sẽ tới khu vực sụt lún.
Sao đó, ông nhìn về phía nhân viên kĩ thuật.
"Đến đây là có thể kiểm tra đo đạt số liệu được rồi."
Bốn nhân viên kĩ thuật bận rộn nhìn số liệu biểu thị, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có một chút, nhưng vẫn không quan trọng, có hơi mơ hồ, nếu như có khả năng đi đến chỗ sụt lún thì bố trí các dụng cụ là có thể kiểm tra được tình hình của nơi sụt lún."
"Nguy hiểm quá." Đại sư Vĩnh Tín lắc đầu nói.
Ông nhận ra bốn nhân viên kĩ thuật có hơi mạo hiểm, đã có thể đi đến đây mà vẫn chưa gặp nguy hiểm đã là may mắn trời ban rồi. Vậy mà lại muốn tiếp tục xâm nhập, thực sự họ đã nghĩ mọi chuyện quá màu hường rồi.
Bốn nhân viên kĩ thuật nghe thấy vậy đã hơi chán chường, hướng mắt nhìn Lâm Phàm.
Rõ ràng, chẳng phải là chúng ta có đại lão đi cùng sao, nên sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu, chi bằng cứ thử một lần.
Đại sư Vĩnh Tín đương nhiên là nhận ra ánh mắt của bọn họ.
Nhưng rất rõ ràng, bọn họ đang muốn được tung hô. Mặc dù bọn họ nói rất hợp lí nhưng... không gặp phải nguy hiểm thì càng tốt chứ sao.
Đột nhiên tiếng xé gió truyền đến: "Cẩn thận." Đại sư Vĩnh Tín nhắc nhở.
Ngay sau đó ông nhìn thấy một cây kích đen kịt đang nổ tung trong không khí, nổ rất mạnh trong đất, cây kích có sức hủy diệt rất lớn, phong tỏa con đường phía trước của bọn họ.
"Cây kích này?"
"Tà vật?"
"Con người?"
Mọi người đều sửng sốt, có một số người không hiểu tình hình lúc đó. Nếu như tà vật xuất hiện thì bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ một cây vũ khí xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy, trong đầu bọn họ liền hiện lên hình ảnh tà vật cầm vũ khí trong tay.
Không thể nào.
Bọn họ chưa từng trông thấy tà vật sử dụng vũ khí bao giờ.
Hơn nữa, nhìn vào mức độ của vũ khí này không giống như vũ khí mà tà vật tự tạo ra mà giống như do con người tạo ra.
Ngay sau đó, có một bóng dáng từ trên trời rơi xuống phát ra tiếng đùng đoàng, mặt đất nứt ra, rồi tiện tay rúy cây kích nổ ra, khua tay một lát là có một làn sóng mạnh mẽ càn quét thổi đến.
"Đây là?"
Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Đối với bọn họ, từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp tà vật nào như thế này.
"Chắc nó chính là Tà Vật Cá Mập."
"Không, Tà Vật Cá Mập hình người."
Bọn họ nói nhỏ với nhau.
Cơ thể của người Tà Vật Cá Mập, trong trí nhớ, hai chiếc răng nanh trong miệng cá mập vô cùng sắc nhọn, toát lên vẻ sắc bén, mang đến cho người ta cảm giác kinh hoàng.
A!
Gầm lên một tiếng, sóng âm đập vào cây cối xung quanh khiến cho cây rụng lá tan tác.
"Người anh em này có vẻ kinh khủng, không thể trêu chọc." Tà Vật Gà Trống nói thầm.
Bây giờ nó đang phải trải qua tình hình rất khó khăn, sự hiểu lầm của những người anh em tà vật đối với anh thực sự rất lớn.
Sự xuất hiện của Tà Vật Cá Mập là nằm ngoài ý muốn, nó tự có một chỗ nhỏ thư thái, mỗi ngày đều nằm trong phòng không biết là thoải mái đến nhường nào, sau này có lũ chuột xuất hiện ở chỗ của tà vật.
Nói với nó rằng tà vật phản bội đã dẫn người đến rồi, còn tuyên bố muốn giết hết tất cả tà vật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất