Chương 482: Câm miệng, các người không hiểu được nỗi đau của tôi (2)
Hơn nữa, còn nói muốn ăn vây cá, chủ yếu là đến tìm anh, tôi biết anh rất mạnh mẽ, nhưng những người đó rất đông, anh còn không mau chóng chạy đi.
Tà Vật Cá Mập trong mơ nghe thấy những lời này liền lập tức nổi giận.
Cơn thịnh nộ kinh hoàng.
Láo xược!
Sau khi Tà Vật Cá Mập từ dưới biển leo lên mặt đất đã biến thành tà vật biển đất, ngang tàng một phương, vô số tà vật nhìn thấy nó đều lễ độ cung kính, đều kính trọng mà gọi bằng đại ca tà vật.
"Những người thấp kém như các người đây mà đòi ăn vây cá của tôi sao?" Tà Vật Cá Mập tức giận nói.
m thanh vang vọng chấn động đến đau đầu nhức óc.
Những tên bảo vệ ở quanh đó trong lòng bỗng nhiên run lên, nói thật, tiếng nói của đối phương rất vang dội, bọn họ cầm súng trong tay mà vẫn run rẩy, trong lòng thực sự sợ hãi. Nhưng nếu như thực sự xảy ra xích mích thì bọn họ vẫn sẽ có dũng cảm để nổ súng.
Đại sư Vĩnh Tín hoảng sợ nói: "Ngươi đang nói tiếng người đấy ư?"
"Nói tiếng người chẳng phải là một chuyện rất đáng tự hào sao?" Tà Vật Cá Mập lạnh lùng nói, ánh mắt nó nhìn đại sư Vĩnh Tín tràn đầy vẻ căm tức, giống như có mối thù sâu nặng vậy.
Đại sư Vĩnh Tín nói: "Không biết vị thí chủ tà vật này có thể cho biết hay không, thí chủ đã học nói tiếng người như thế nào."
"Hừ, ngôn ngữ của con người các người thật khó học, nhưng trong hoàn cảnh đó, ông có biết tôi đã phải chịu đựng sự áp bức nghiêm trọng như thế nào không?” Tà Vật Cá Mập tức giận quay người lại: "Nhìn lưng tôi thì ông sẽ biết được những áp bức mà tôi đã phải chịu đựng."
"Những vết sẹo thật dữ tợn."
"Đúng vậy."
"Sao tôi lại có cảm giác như những vết sẹo này thô bạo hơn bình thường rất nhiều nhỉ?"
Bộ phận đặc biệt khẽ thì thầm bàn tán.
Tà Vật Cá Mập muốn nghe xem những người này đang nói cái gì, nhưng nghe đến đây thì nó tức giận nắm chặt lấy hay nắm đấm, vẻ mặt gầm lên dữ tợn: "Câm miệng."
"Các người đang nói bậy bạ cái gì đó, các người có biết trong lòng tôi đau đớn đến mức nào không?"
"Những vết sẹo này đều do con người các người ban phát đấy."
"Các người biết mà, tôi đã từng ngao du ở dưới biển, tự do thoải mái, vô cùng vui vẻ, nhưng do chính các người mà đã bắt nhốt tôi ở trong cái bể cá thí nghiệm nhỏ bé này chịu đựng bao nỗi đau đớn, đày đọa."
"Cuối cùng... tôi đã được cứu vớt, đợi một lát nữa khi đầu óc của các người bình tĩnh lại, tôi sẽ ngoạp một phát hết sạch."
Lúc nói đến đây, mặt Tà Vật Cá Mập rơm rớm nước mắt, nước mắt ngắn nước mắt dài, sau đó cầm lấy cây kích trong tay chỉ vào những con người hèn mọn.
"Nó rất đẹp trai." Lâm Phàm nói.
"Đúng vậy." Ông Trương nói tiếp.
Tiểu Bối nói: "Nhưng mà nó không đẹp trai bằng anh, trong mắt tôi anh là đẹp trai nhất."
Lâm Phàm xoa xoa đầu Tiểu Bối, mỉm cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lúc này, đại sư Vĩnh Tín yên lặng suy ngẫm một lát. Ông không đồng tình với quan điểm của bọn họ, trước mắt tà vật này thực sự rất mạnh, nhưng vẫn chưa vượt quá sự tưởng tượng của ông.
"Các vị đừng ra tay, cứ để tôi chiến đấu, tôi cần chiến đấu một trận để hiểu uyên thâm hơn về sức mạnh của Phật." Đại sư Vĩnh Tín chuẩn bị chiến một trận với Tà Vật Cá Mập trước mặt.
Một cơ hội hiếm có. Rất khó mới có thể gặp được một loại tà vật mạnh như thế này.
"Đại sư Vĩnh Tín, ông tuyệt đối đừng khinh thường."
"Đúng vậy, nơi này là địa bàn của Tà Vật, đề phòng gặp phải nguy hiểm vẫn hơn."
Nếu như là trước kia, chắc chắn bọn họ sẽ nói, tất cả trông cậy hết vào đại sư Vĩnh Tín. Với thực lực của đại sư Vĩnh Tín chắc chắn ông ta có thể làm cho Tà Vật đầu hàng, nhưng bây giờ... không hiểu sao không thể tin tưởng nữa.
"Các cậu cứ như vậy không tin tưởng lão nạp nữa à?" Vẻ mặt đại sư Vĩnh Tín quái dị nhìn bọn họ, hay là nói mới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng khúm núm của tôi, đã để cho các cậu sinh ra một loại hiểu lầm, ví dụ như tôi rất nhỏ yếu, cho nên hẳn là phải lộ ra vẻ sợ hãi?
Nghĩ lại cũng đúng.
Lâm Phàm đi ở bên cạnh, làm cho bọn họ có cảm giác rất an toàn, mà bây giờ phương thức Tà Vật Cá Mập xuất hiện thật sự quá bùng nổ, mang lại một cỗ hơi thở hung mãnh, làm cho người ta có cảm giác rất khủng bố.
Vừa nhìn đã biết đây không phải là Tà Vật đơn giản.
"Đại sư Vĩnh Tín, chúng tôi tin ông."
"Không sai."
"Tất cả hãy lượng sức mà làm, chú ý an toàn."
Đám người cho đại sư Vĩnh Tín sự động viên, nhưng hành động của bọn họ lại có hơi hoảng sợ, đều theo bản năng nhích lại gần bên người Lâm Phàm một chút.
Lâm Phàm nói: "Có cần tôi hỗ trợ không?"
Anh phát hiện hình thể của con Cá Mập đó cực kỳ lớn, mà dáng người của đại sư Vĩnh Tín lại có hơi nhỏ, hơn nữa tuổi đã cao, hẳn là rất yếu đuối. Người trẻ tuổi ức hiếp một người già là chuyện không tốt chút nào.
"Không cần, lão nạp đã mong chờ rất lâu rồi." Đại sư Vĩnh Tín nói.
Ông ta rất muốn chiến đấu với Tà Vật lớn mạnh.
Đương nhiên.
Là ngoại trừ Tà Vật Chương Lang Ma lúc trước, ông ta không có khả năng thắng.
Nó quá mạnh.
Vĩnh Tín tự nhận mình không phải là đối thủ của nó, muốn chọn cũng phải chọn một Tà Vật mà mình có hơi nắm chắc, hơn nữa ngàn vạn lần không thể xảy ra tình huống giết chóc, nếu không ngay cả cơ hội hô cứu mạng cũng không có.
Phải chọn một Tà Vật mà Lâm Phàm có thể ra tay cứu giúp kịp thời.
"Lão nạp muốn cùng ngươi đấu một trận."