Chương 506: Gái đẹp là tai họa mà (4)
Phác Khắc Nam có lẽ mắc bệnh thích tự mình nói chuyện, xung quanh không có một bóng người, vẫn thích lẩm bẩm một mình.
Thân là thành viên của hội Ám Ảnh, kỹ thuật đánh lén của anh ta nhất định rất lợi hại. Với loại đạn đặc chế cho dù là kim loại cứng rắn nhất cũng có thể bắn xuyên thủng này, chỉ cần kỹ thuật đúng lúc thì cho dù là cường giả cấp Trấn Thành cũng có thể một phát nổ đầu.
"Ơ!"
"Chuyện này..."
Phác Khắc Nam phát hiện ra chuyện rất đáng sợ. Anh ta dùng súng có ống ngắm x8, nhìn thấy trong một tòa nhà cao tầng ở phía đối diện có một cô gái trẻ tuổi đang tắm.
Bởi vì dùng ống ngắm x8 cho nên nhìn thấy rất rõ ràng. Da trắng như tuyết, bắp đùi thon gọn, nếu như không phải đối phương đang ở trong bồn tắm đều là bọt xà phòng thì anh ta nhất định có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô ta rồi.
"Sao mình có thể dùng ống ngắm x8 thần thánh này mà làm chuyện thô tục như vậy chứ." Phác Khắc Nam vô cùng xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn không hề di chuyển sang nơi khác, còn nhìn rất cẩn thận, cũng rất tích cực.
"Con mẹ nó, theo mình nhìn thấy thì bộ ngực bên dưới lớp bọt xà phòng kia chí ít cũng... cúp D nha."
"Sột soạt... Sột soạt!"
Tiếng húp nước bọt.
Khó có thể hình dung được vẻ đồ sộ, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để hình dung.
"Đứng dậy đi, người đẹp. Nể mặt một chút mà đứng lên đi."
Phác Khắc Nam không có quen bạn gái, tự nhận mình lúc còn trẻ là tuổi trẻ bồng bột nên xăm trên mặt mình lá bài K, lúc đó cảm thấy thật là đẹp trai.
Đẹp trai nên cứ coi trời bằng vung.
Nhưng sau đó, hiện thực tàn nhẫn vả cho anh ta một cú nghiêm trọng.
Với khuôn mặt dọa người này của anh ta thì thật sự rất khó tìm được bạn gái, còn chưa kể nếu bàn về chuyện tình cảm thì chí ít cũng phải nhìn mặt nữa.
Sau một thời gian dài.
Dần dà, anh ta cũng phát triển theo chiều hướng tồi tệ, đến mức một đi không thể quay đầu lại như này.
Đang mải ngắm nhìn.
Phác Khắc Nam dường như nhớ tới bản thân mình còn một chuyện phải làm, anh ta đột nhiên hớt hải nhận ra lần này tới là để ám sát Lâm Phàm chứ không phải để ngắm gái đẹp.
Đệt!
Đều tại cô gái đẹp kia lúc tắm thật sự là quá đẹp, nhìn đến hoa cả mắt, lại quên mất đi chuyện quan trọng. Nếu như để hội Ám Ảnh biết rõ thì e là sẽ lột da của anh ta mất.
Anh ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phàm.
Tìm rất lâu rồi.
Vẫn không có tìm thấy.
Mồ hôi túa ra từ trán của Phác Khắc Nam, anh ta thật sự là khổ quá mà, có một loại cảm giác thê thảm không nói được nên lời. Gái đẹp là tai họa, con mẹ nó quả thật gái đẹp là tai họa mà. Rõ ràng là đang làm nhiệm vụ, tại sao có thể có gái đẹp tắm rửa chứ.
Đáng chết.
Bỏ lỡ cơ hội này lại phải chờ thêm một ngày nữa.
Có trời mới biết đợi ở thành phố Duyên Hải này có thể bị người của bộ phận đặc biệt phát hiện hay không. Anh ta tiếp tục tìm kiếm, đầu ống ngắm x8 đảo qua hết đoàn người này tới đoàn người khác, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Hết người này tới người khác.
Vẫn không tìm thấy âm thanh quen thuộc.
Sắc mặt của Phác Khắc Nam có hơi nhợt nhạt. Đáng ghét, rốt cuộc người đã đi đâu rồi, vừa mới nãy còn nhìn thấy đang ở đây mà.
"Mình thật sự để xổng mất rồi."
Anh ta có chút không cam lòng, cơ hội vừa rồi rất tốt, anh ta chọn ra tay ở chỗ này là vì xung quanh rất an toàn, có thể chạy trốn ngay lập tức. Nhưng mà tình huống hiện tại như này, anh ta thật sự cũng không biết nên nói gì.
Nhưng vào đúng lúc này.
Bên tai của anh ta truyền tới một giọng nói.
"Anh đang tìm cái gì hả?"
Phác Khắc Nam định theo thói quen mà nói mắc mớ gì tới mày, lại đột nhiên vô cùng sửng sốt. Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, như là không thể nào ngờ được lại bị người kia tìm ra được.
Anh ta chậm rãi quay đầu lại.
Quả nhiên chính là người mà anh ta muốn thủ tiêu.
Lâm Phàm tò mò nhìn đối phương: "Lúc tôi ở phía dưới cũng có cảm giác chỗ này có người đang rình theo tôi, tôi nghi ngờ quá nên nhìn lên thử, hóa ra thực sự là có người."
"Anh là đang tìm tôi sao?"
Đối diện với sự dò hỏi của Lâm Phàm, sắc mặt của người đàn ông kia trở nên rất lo lắng, nhưng cũng gượng làm ra vẻ bình tĩnh.
"Có đâu."
Anh ta mỉm cười che đậy sự lúng túng của mình, tay nắm chặt khẩu súng ngắm. Nếu như có thể bắn trúng đối phương ở khoảng cách gần thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là anh ta chưa hẳn có thể chạy trốn.
Bởi vì ở bên cạnh Lâm Phàm còn có một ông già.
Phác Khắc Nam chậm rãi chuyển khẩu súng ngắm ra trước ngực, sau đó hướng nòng súng về phía Lâm Phàm, tìm kiếm một thời điểm tốt nhất.
"Ơ! Cái này của anh là súng ngắm nhỉ." Lâm Phàm nói: "Tôi từng thấy trên ti vi rồi, nghe nói là vũ khí rất lợi hại. Nhưng mà tôi vẫn chưa từng nhìn thấy đồ thật, không ngờ thật sự đã nhìn thấy tận mắt rồi."
Lúc nói, Lâm Phàm cũng đặt tầm mắt tới gần phía nòng súng.
Nòng súng đen thui rất thu hút sự chú ý của người khác.
Lộc cộc!
Người đàn ông với vẻ mặt vô cảm kia hít một hơi thật sâu, chưa từng nghĩ cơ hội sẽ tới đột ngột như vậy. Người kia vậy mà lại đặt đầu mình nhắm ngay nòng súng, nếu như nổ súng thì không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
"Mày cũng biết đây là súng ngắm hả." Phác Khắc Nam mỉm cười, bắt đầu đổi chủ đề để kéo sự chú ý của đối phương. Dù sao thực lực của người này rất mạnh, ở tình huống có cảnh giác thì chưa chắc có thể đã làm gì được anh.