Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 507: Gái đẹp là tai họa mà (5)

Chương 507: Gái đẹp là tai họa mà (5)
"Biết chứ, trước đây từng thấy trên ti vi rồi." Lúc nói chuyện, Lâm Phàm còn đưa ngón tay vào trong nòng súng, sau đó mở to hai mắt nhìn vào nòng súng, dựa vào rất gần.
Nhìn thấy cảnh này, Phác Khắc Nam kia cảm thấy rạo rực trong lòng.
Cơ hội hiếm có.
Nếu như bỏ lỡ mất cơ hội này thì cũng sẽ không có lần sau.
Ngón tay từ từ di chuyển tới cò súng, sau đó bóp cò.
Đoàng!
Đầu đạn nhanh chóng phun ra từ nòng súng, mạnh mẽ bắn trúng vào đầu của Lâm Phàm.
Phác Khắc Nam kia cảm thấy lòng mình vô cùng phấn kích.
Trúng rồi.
Thật sự trúng rồi.
Anh ta biết rõ nhiệm vụ đã hoàn thành xong rồi.
Nhưng mà điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc chính là đầu người kia lại không có nổ tung. Theo lý thuyết thì với khoảng cách gần như thế, hơn nữa cộng thêm lực sát thương cực lớn của loại súng ngắm này thì chỉ cần nhắm trúng đích, nhất định đầu sẽ nổ tung.
Nhưng rất nhanh sau đó.
Lúc nhìn thấy tình cảnh trước mắt mình.
Anh ta biết mình lại nghĩ quá nhiều rồi.
"Sao lại có thể..."
Phác Khắc Nam nhếch miệng, mắt mở to giống như khó tin được. Đối với anh ta mà nói thì đây hoàn toàn chính là chuyện vốn dĩ không thể nào, người kia không chết, sao lại không chết?
Lâm Phàm ôm mắt hồi lâu vẫn chưa định thần lại, một lúc sau đó anh mới khó chịu nói tới: "Anh làm tôi ngứa quá đó."
Ngứa?
Nghe như thế, Phác Khắc Nam dường như muốn phun ra một ngụm máu. Quái lạ, đây là những lời lẽ mà con người có thể nói đó sao?
"Rốt cuộc mày là người hay là quỷ?"
Anh ta rất tự tin với kỹ thuật dùng súng ngắm, cho dù có là cường giả cấp Trấn Thành thì trong tình huống không có sự chuẩn bị nào, nhất định sẽ khó tránh khỏi cái chết nếu bị bắn trúng.
Mà người ở trước mặt này lại không có bất cứ chuyện gì.
Sao có thể có chuyện đó được.
Lại còn nói với anh ta là ngứa.
"Tao hiện tại, rốt cuộc là đang đối phó với thứ loài gì vậy?" Phác Khắc Nam kinh hãi nói.
Đồng thời.
Tiếng súng to lớn nổ ra đã khiến bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải chú ý.
Tiếng súng nổ thật sự là quá lớn.
Có thể người bình thường thì sẽ không để ý loại âm thanh này lắm, nhưng mà đối với những thành viên có thực lực thì vô cùng nhạy cảm với những âm thanh như này.
Phác Khắc Nam biết rõ là nguy rồi.
Anh ta đã không trốn thoát được. Không nói tới những thành viên của bộ phận đặc biệt kia, chỉ nói tới mỗi cái người đáng sợ ở trước mặt này thôi, anh ta đã không thể nào chạy thoát được nữa rồi.
Lâm Phàm nói: "Đang yên đang lành nói tôi là người hay quỷ làm gì chớ? Tôi dĩ nhiên là người rồi, anh nhìn dáng vẻ của tôi thế này giống quỷ lắm sao?"
Ông Trương đứng bên cạnh cũng nói: "Quỷ không thể ra ngoài vào ban ngày, một thí nghiệm đơn giản như thế mà cũng không biết."
Phác Khắc Nam đang lo sốt vó, lại không ngờ hai người này vậy mà đi trả lời câu hỏi có phải quỷ hay không kia.
Cũng đúng.
Từ đầu tới cuối, bọn họ vốn đâu có xem anh ta ra gì.
Dù sao thì anh ta thật sự quá yếu kém.
Yếu tới mức chẳng đáng để họ đặt vào trong mắt.
"Anh là ai?" Lâm Phàm hỏi.
Anh cảm thấy người ở trước mặt này thật sự rất kỳ lạ, nhưng mà vẫn thật sự đặc biệt muốn nói súng ngắm đó quả thật rất ngầu.
"Còn nữa, tại sao lại muốn nổ súng bắn tôi?"
Trước sự dò hỏi của Lâm Phàm.
Phác Khắc Nam tự giễu: "Mày cho là tao sẽ nói cho mày biết tao là ai sao?"
Lâm Phàm nói: "Anh nổ súng với tôi, chí ít thì cũng nên nói cho tôi biết anh là ai chứ."
Anh đang nghĩ.
Khi nãy đối phương nổ súng với mình liệu có phải là do không cẩn thận mà bóp lộn cò không? Nếu như thật sự là bóp lộn thì anh sẽ tha thứ cho anh ta. Chỉ cần anh ta có thể thật lòng xin lỗi, vậy những chuyện khác cũng không còn là vấn đề nữa.
Phác Khắc Nam nhìn Lâm Phàm, sau đó móc từ trong ngực ra một khẩu súng lục màu đen đặt lên thái dương của mình, cười như điên nói: "Muốn biết tao là ai, kiếp sau đi."
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Phác Khắc Nam nghiêng đầu một cái, một vũng máu tươi bắn ra phủ đầy đất. Anh ta tự biết là mình chạy không thoát, hơn nữa sẽ không phản bội tổ chức của mình, cho nên chỉ có thể tự sát.
Thực ra, Phác Khắc Nam đó thật sự không hiểu Lâm Phàm rồi.
Nếu như biết rõ tác phong của Lâm Phàm thì chỉ cần anh ta chân thành nhận lỗi, chuyện này đã có thể giải quyết êm đẹp rồi, hơn nữa cũng có thể an toàn rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều do anh ta không hiểu rõ về Lâm Phàm, cho nên mới tạo ra kết cục bi thảm như thế này.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau.
Bọn họ hoàn toàn bối rối.
"Anh ta... Tại sao phải làm như vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương lắc đầu: "Không biết, chúng ta chưa hề làm gì cậu ta mà, tại sao cậu ta lại muốn tự nổ súng với mình chứ. Nguy hiểm quá, hơn nữa cậu nhìn nơi này nhiều máu như vậy, thật sự là đáng sợ."
Tà Vật Công Kê ngây ngốc nhìn hai người.
Hai người là tàn nhẫn thật hay là tàn nhẫn giả vậy.
Người ta sợ hãi trong lòng.
Nổ súng tự sát.
Vậy mà còn đứng ở nơi này thảo luận vì sao lại như thế này, thật sự là bị mấy người làm cho tôi hoàn toàn ngơ ngác rồi đó.
Đối với Tà Vật Công Kê mà nói, việc nó chọn làm nội ứng bên cạnh loài người quả thật là một chuyện rất khủng bố.
Không chỉ có khủng bố, còn bị sang chấn tâm lý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất