Chương 508: Đúng vậy, em gái tao đang mang cốt nhục của người đó
Lâm Phàm nói: "Ông Trương, dựa theo tình hình hiện tại thì với kỹ thuật châm cứu của mình, ông có thể cứu sống anh ta không?"
"Cậu ta tắt thở rồi." Ông Trương nói.
"Ừm." Lâm Phàm đưa ra kết luận chắc chắn.
Ông Trương im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi bằng lòng thử xem, trước tới giờ tôi chưa từng thử nghiệm cứu sống người chết, nhưng mà cũng bằng lòng thử một lần. Nếu như có thể thành công thì chứng tỏ tôi có thể cứu sống người chết, còn không thành công thì cũng chứng tỏ tôi không thể nào cứu người chết sống lại được."
"Đây là một thử nghiệm đáng giá."
Lâm Phàm vỗ vai ông Trương, nói: "Tôi tin vào ông."
Sau đó.
Ông Trương lấy bảo bối lớn ra, cầm lấy một cây ngân châm mà đâm thẳng xuống ngực của Phác Khắc Nam kia.
"Ông Trương, ngày trước không phải đều là đâm vào đầu sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Không được đâu, đầu của cậu ta đều là máu, tôi sợ làm bẩn ngân châm của tôi." Ông Trương giải thích.
Lâm Phàm gật đầu, cảm thấy ông Trương nói thế rất có lý.
Tà Vật Công Kê trợn mắt, há hốc mồm.
Quái lạ.
Có độc à.
Cái gã này đã bị bể đầu rồi còn muốn cứu sống? Ông thật sự cho mình là thần tiên đó à.
"Vũ Trụ Chuyển Động Pháp, chữa trị người chết, coi tôi châm cứu đây."
Phập!
Phập!
Sau một lúc.
Ông Trương ủ dột cúi đầu nói: "Lâm Phàm, tôi thất bại rồi."
Lâm Phàm động viên nói: "Không sao đâu, tôi biết ông rất lợi hại, lần sau sẽ thành công."
"Ừm, tôi tin rằng tôi có thể là. Qua lần thử nghiệm này, tôi đã có được một chút tâm đắc, tôi nghĩ tôi sẽ thành công." Ông Trương kiên định đáp.
Tà Vật Công Kê: "..."
Rất nhanh sau đó.
Thành viên của bộ phận đặc biệt vội vàng chạy tới.
Bọn họ không ngờ tại chỗ náo nhiệt như này lại có người nổ súng, hơn nữa lúc nhìn tới khẩu súng ngắm hạng nặng này đều hoàn toàn sợ tới ngây người.
Nếu nổ một phát súng này vào cơ thể người.
Hậu quả sẽ thê thảm tới nhường nào.
Lâm Phàm có thể nói cho bọn họ nghe một cách rõ ràng.
Chính là có chút ngứa.
Bộ phận đặc biệt.
"Vừa rồi có một vụ án bắn tỉa giết người trong khu đô thị, mục tiêu là Lâm Phàm, kẻ hành hung đã tự sát, dựa vào tình hình trước đây, kẻ hành hung có thể đến từ hội Ám Ảnh." Kim Hòa Lị báo cáo lại chuyện vừa xảy ra.
Sau đó giao tài liệu cá nhân đã thu thập được cho Độc Nhãn Nam.
Độc Nhãn Nam nhìn tập tài liệu rồi lại đặt xuống, đó là tình huống cá nhân bình thường, căn bản không có vấn đề gì đặc biệt.
"Ừm." Ông ta không ngờ hội Ám Ảnh sẽ ra tay với Lâm Phàm.
Nghĩ kĩ lại.
Hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó, chủ yếu là do thực lực của Lâm Phàm quá mạnh, đối với người hội Ám Ảnh mà nói, đây là mối đe dọa tiềm tàng, nếu ra tay chính diện không thể giành thắng lợi, vậy thì chỉ có thể ám sát.
Vũ khí tốt nhất để ám sát là súng bắn tỉa.
Không cần phải nói đến vũ khí hạng nặng này.
Cho dù anh có muốn chống cự, cảm giác cũng không thoải mái.
Trước đây, trong lòng Độc Nhãn Nam vẫn còn mong đợi nếu sự tồn tại của hội Ám Ảnh là để cùng nhau đối phó với Tà Vật thì ông ta có thể chấp nhận, nhưng bây giờ, những gì hội Ám Ảnh đang làm rõ ràng là đang cùng một giuộc với Tà Vật.
Đây là điều mà ông ta không thể chấp nhận được.
Kim Hòa Lị vặn eo vòng eo gợi cảm rời khỏi văn phòng, không biết tương lai ai có thể dùng tay ôm eo cô ta, đung đưa dưới ánh nắng rực rỡ sau hoàng hôn.
"Ai da, mệt quá."
Độc Nhãn Nam thở dài, chưa bao giờ ông ta nghĩ mình sẽ mệt mỏi như bây giờ, từ khi tần suất hoạt động Tà Vật ở thành phố Duyên Hải đã leo lên vị trí thứ nhất trong tất cả các thành phố, ông ta cảm thấy gánh nặng đối với mình ngày càng nhiều.
"May mắn thay, thành phố Duyên Hải có một nhà lãnh đạo toàn tâm toàn ý như tôi."
Sau lúc mệt mỏi, chính là không ngừng khen ngợi bản thân mình, cho dù là những lời tâng bốc bản thân, cũng cảm thấy thật thoải mái.
Hội Ám Ảnh, cuộc họp bí mật.
Một nhóm người ngồi quanh bàn tròn.
Không khí rất buồn.
"Chúng tôi đã cử một vài đợt sát thủ nhưng đều thất bại thảm hại, cái chết rất thảm, anh ta rất tàn nhẫn. "
"Đúng vậy, những sát thủ mà chúng tôi cử đều là những nhân tài dày dặn kinh nghiệm, đối với hội Ám Ảnh thực sử là một đả kích không hề nhỏ."
"Vậy tiếp theo phải làm sao, có phải vẫn tiếp tục phái sát thủ đi?"
Khi ai đó nói ra điều này, mọi người đều im lặng.
Họ nhìn nhau.
Nhưng không có cách nào tốt hơn.
Hành vi tàn nhẫn của đối phương đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến họ.
Tình báo cho biết người này rất hiền lành và rất thân thiện với mọi người, nhưng nhìn những sát thủ được phái đến, bọn họ chết thảm hại như vậy, cũng không dám nhìn thẳng vào họ.
"Mọi người đừng lo lắng, tôi đã bày sẵn quân cờ, chỉ còn chờ thời gian thu hoạch."
"Đó là ai?"
"Đây là bí mật, tôi không thể nói cho mọi người."
"Sát thủ vẫn phải cử đi, lần này tôi sẽ cử sát thủ mạnh nhất của hội Ám Ảnh, xuất quỷ nhập thần, nhất định sẽ giết được anh ta."
Lúc này, sự tự tin mạnh mẽ bao trùm xung quanh, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tự tin này, trái tim thất vọng ban đầu đã sống trở lại.
Ngày 16 tháng 5!
Trời hửng nắng.
Nước Hải Vân.
Với sự xuất hiện của điện Hải Thần, những trận lũ lớn tràn ngập khắp đất nước, cuộc giải cứu vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng đối với các thành viên quán Hải Thần của nước Hải Vân mà nói, họ đang muốn khám phá những bí mật của điện Hải Thần.
Một ông cụ mặc một bộ trang phục cổ đặc biệt, tơ lụa màu xanh ngọc lam, có phần trang trọng, trang phục của Hải Thần, tượng trưng cho một tín đồ trung thành.
Lúc này, một nhóm người đứng sang một bên, bởi vì gột rửa trận lũ, để lộ ra trên tảng đá.
Ông cụ đứng phía trước, còn đằng sau là đám người thành viên quán Hải Thần theo sau với vẻ mặt phấn khích.
"Đó chính là điện Hải Thần, quả nhiên rất hùng vĩ, nước Hải Vân của chúng ta là một đất nước có vị thần."