Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 509: Đúng vậy, em gái tao đang mang cốt nhục của người đó (2)

Chương 509: Đúng vậy, em gái tao đang mang cốt nhục của người đó (2)
"Đúng vậy, Long Quốc thường nói họ có một lịch sử lâu đời, có một di sản cổ đại, nhưng cũng chưa thấy cung điện của họ có xuất hiện các vị thần, bây giờ đền thần của nước Hải Vân chúng ta đã xuất hiện, cho dù toàn bộ đất nước đều bị nhấn chìm, cũng không quan trọng, đó là sự quan tâm của thần dành cho chúng ta."
Trên gương mặt ai cũng mang theo niềm vui.
Họ thực sự không thể chờ đợi được nữa, muốn vào điện thần để xem tình hình bên trong.
Nếu có một vị thần...
Nếu họ được thần coi trọng, thì họ là sứ giả của thần đang đi trên thế gian.
"Im lặng."
Ông cụ mở miệng nói, là Madona- một thủ lĩnh của quán Hải Thần, so với bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hưng phấn trong lòng cũng không kém bất kỳ ai.
“Điện Hải Thần là nơi các vị thần sinh sống, vì vậy không được láo xược.” Madona nghiêm nghị nói.
"Vâng."
Mọi người đều cung kính đáp lại.
Không dám lỗ mãng nữa.
Sau đó, một nhóm người đi về phía điện Hải Thần hùng vĩ, một nhóm người đi trên sóng, chân chạm nhẹ vào mặt nước rồi nhảy lên như một con đại bàng trên bầu trời, sải cánh trên đó.
Không mất nhiều thời gian.
Họ đang đứng ở cổng điện Hải Thần, xung quanh là những bức tượng cao gần chục mét, những bức tượng này không biết đã được ngâm trong nước bao nhiêu năm rồi, chúng đã bị ăn mòn và bám rất nhiều rong rêu, nhưng nhìn tổng thể, lại cho mọi người một cảm giác chấn động.
Madona nhắc nhở: “Hãy chú ý đến tình hình xung quanh đề phòng có Tà Vật xuất hiện.”
Dù ở bất cứ quốc gia nào cũng đều có Tà Vật.
Nhiều quốc gia đã phát hiện ra một vấn đề.
Tà Vật có lượng sinh lực mạnh hơn con người rất nhiều, nhưng điều khiến họ băn khoăn là Tà Vật không hề tiến hành một cuộc tổng công kích, trước đây, những chuyện tấn công vào thành phố nào đó đã từng xảy ra.
Nhưng nó không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
"Sao gần đây các người không tìm tôi, nếu không phải tôi gọi điện, mọi người sẽ không nhớ tới tôi ư?" Tiểu Bảo tức giận lẩm bẩm.
Cậu ta đeo cặp sách, vốn dĩ muốn đến trường, nhưng khi đến cổng trường, cậu ta muốn tìm Lâm Phàm chơi nên đã ra lệnh cho vệ sĩ lái xe đến chỗ họ.
“Lại trốn tiết à?” Lâm Phàm hỏi.
Tiểu Bảo nói: "Đúng vậy, học là vô nghĩa, tôi không muốn học, gặp mọi người vẫn vui hơn."
“Cậu làm như vậy không được.” Lâm Phàm khuyên Tiểu Bảo, nên chăm chú vào việc học, nhìn thấy cậu ta không thích học, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Bảo không phát hiện ra biểu cảm của Lâm Phàm: "Không sao, có học hay không cũng vậy thôi."
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, họ cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề và họ phải khuyên Tiểu Bảo quay trở lại trường học.
"Cậu đi cùng chúng tôi."
Một con hẻm nhỏ.
Ba người họ cộng với hình dạng quỷ thần của Tà Vật Công Kê, rất dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, chẳng lẽ ba người này chính là những tên trộm gà trong truyền thuyết.
Chuyên làm những chuyện đi trộm cắp.
“Cậu có biết cô bé đó không?” Lâm Phàm hỏi, chỉ vào Tiểu Phương ở đằng xa.
Tiểu Bảo lắc đầu: "Tôi không biết."
Lâm Phàm nói: "Cô bé đó rất đáng thương, gia cảnh cũng rất nghèo, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, cô bé ấy đã định nghỉ học, đối với những người khác mà nói, việc học là một điều xa xỉ, vì vậy Tiểu Bảo à, cậu phải học hành chăm chỉ, không thể thường xuyên trốn học, nếu cậu cứ như thế này, tôi và ông Trương về sau sẽ không chơi với cậu nữa."
"Đừng mà." Tiểu Bảo ôm lấy cánh tay Lâm Phàm, lắc lắc cánh tay anh, rất đáng thương: "Sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập, nhất định sẽ không trốn học nữa."
“Ừm.” Lâm Phàm mỉm cười.
Anh hy vọng Tiểu Bảo sẽ chăm chỉ học hơn, cũng giống như anh và ông Trương rất thích học, anh và ông Trương rất thích học những điều mới mẻ trên ti vi, hơn nữa ông Trương cũng thường xuyên đọc sách, như vậy kỹ năng châm cứu của ông ta ngày càng tốt hơn.
Tiểu Bảo là một người lương thiện.
Mặc dù đôi khi có chút kiêu ngạo.
Nhưng đối xử với bạn bè rất tốt, hơn nữa còn thương xót cho những người nghèo khổ.
“Lâm Phàm, chi bằng tôi tài trợ cho cô bé, tôi rất giàu có.” Tiểu Bảo vỗ ngực, làm ra vẻ đại gia.
Lâm Phàm nói: "Ông Trương và tôi đã giúp đỡ cô bé ấy rồi, chúng tôi sẽ trao tiền lương cho cô bé để cô bé về sau vẫn có thể tiếp tục đi học."
“Tuyệt vời.” Tiểu Bảo vui vẻ nói.
Còn ở một góc lệch.
Tôn Hiểu cầm máy ảnh trên tay và không ngừng quay cảnh trước mặt.
“Không ngờ anh cả lại là người lương thiện như vậy.” Anh ta luôn đi theo Lâm Phàm, nhưng trải qua vài chuyện, anh ta thật sự không dám gặp anh cả.
Nữ thần đó thực sự rất đáng sợ.
Ăn một bữa có thể khiến anh ta phá sản.
Nếu có thêm vài bữa nữa, sợ rằng anh ta phải ở lại rửa bát cho người ta.
“Quái lạ, sao nữ thần đó liên tục không thấy xuất hiện.” Tôn Hiểu luôn nghĩ về em gái Ma Thần, uống quá nhiều rượu, hơn nữa điều không thể khiến anh ta chấp nhận được là sau khi uống rượu, điều anh ta thích nhất chính là không đi thanh toán, điều đó rất đáng sợ.
“Tiểu Bảo, hôm nay cậu muốn cùng chúng tôi đi chơi ở đâu?” Lâm Phàm hỏi.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn đi khắp nơi ngắm nhìn."
"Được."
Cuộc sống của họ rất đơn giản.
Mỗi ngày chỉ lang thang trên các con phố.
Thấy ai cần giúp đỡ thì ra tay giúp, khi đi ngang qua một khu trò chơi, lúc ông chủ nhìn thấy ông Thần Tài, hai mắt trở nên ngây ngốc, ánh mắt hiện lên.
Muốn chủ động chiêu mộ ông Thần Tài.
Nhưng như vậy cảm thấy có chút đường đột.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất