Chương 511: Bộ phận đặc biệt chết tiệt, thật là biết kiếm tiền
Tà Vật Công Kê cảm thấy thật áp lực. Hình như gần đây tao đâu có làm chuyện gì quá giới hạn, hai tụi bây nhìn tao như vậy khiến tao rất căng thẳng đấy.
Tà Vật Công Kê thu lại đôi cánh, rụt đầu lại, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, không dám nhúc nhích.
Mẹ nó!
Còn nhìn tao.
Tà Vật Công Kê trầm ngâm, tại sao hai con người ngu ngốc này cứ nhìn nó mãi, do nó làm gỉ không tốt sao? Hay là hai con người này đã biết chuyện nó là nội ứng?
Nó trầm tư suy nghĩ, nhớ lại tất cả những việc mà nó làm trong thời gian gần đây.
Nhưng nó thề với trời là nó không hề làm chuyện gì quá đáng cả.
Cuối cùng.
Tà Vật Công Kê quay người lại, xoay mông vào mặt bọn họ. Ánh mắt của tụi bây làm tao sợ quá, khiến tao hoảng loạn quá, tao sẽ cực khổ đẻ ra sáu quả trứng cho tụi mày thấy giá trị của tao là bất tận.
Cục tác!
Một quả trứng rơi ra.
Có thấy tao đẻ cực khổ lắm không, làn da ẩn giấu dưới lớp lông đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Cục tác!
Lại một quả trứng rơi ra.
Từ nét mặt đơn giản của Tà Vật Công Kê thì khó có thể nhận ra sự đau khổ của nó, nhưng bộ dạng nó mở to miệng thì đúng là có chút đau khổ vì quằn quại.
Đau!
Thật sự rất đau!
Loài người ngu ngốc kia, rốt cuộc mày có nhìn thấy Tà Vật Công Kê tao đau đớn thế nào không, dù có nói gì thì ít nhất cũng nói vài câu đi chứ.
Cho dù không khen ngợi thì ít nhất cũng phải có vài câu an ủi chứ.
Thôi kệ đi.
Cục tác!
Cục tác!
Sáu quả trứng gà im lặng nằm trên đất, Tà Vật Công Khi tỏ vẻ bị hư thoát. Đẻ trứng là một việc cần kỹ thuật, cho là loài người bị táo bón ngồi trong toilet vài tiếng đồng hồ cũng bị hư thoát, còn có thể bị bệnh trĩ.
Cơ thể nhỏ bé như Tà Vật Công Kê tao tỏ ra hư thoát một chút.
Chắc là không quá đáng chứ.
“Này.” Ông Trương lấy hai túi sữa đậu nành từ trong tủ ra, mỗi người một túi.
“Coca!”
“Sprite!”
“Cạn ly!”
Hai người chạm vào nhau, cười hi hi, sau đó một ngụm uống hết sữa đậu nành.
“Woa! Ông Trương, ông mau tới đây xem, hôm nay gà mái thật là tiến bộ, đẻ sáu quả trứng đấy, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.” Lâm Phàm ngạc nhiên kêu lên.
Hiển nhiên là anh rất kinh ngạc.
“Vậy sao?” Ông Trương nghiêng qua nhìn, đếm: “Đúng là có sáu quả trứng gà, gà mái thật là giỏi.”
Tà Vật Công Kê yên tâm rồi.
Nó đã thể hiện được giá trị của mình, chắc chắn sẽ không bị loài người bỏ. Bất kỳ nội ứng nào cũng đều phải có giá trị của mình, những ngày tháng hỗn tạp đó thì không cần nói nữa, bị người đáng giết chết cũng là đáng đời.
Nó đã từng ném cành ô liu cho rất nhiều đồng bào Tà Vật, hy vọng bọn chúng có thể gia nhập vào lực lượng nội ứng, trở thành một Tà Vật Anh Hùng vinh quang chói lọi, nhưng thật đáng thất vọng khi hình như trong đầu của những đồng bào đó thiếu mất một sợi gân thì phải.
Cuối cùng không còn cách nào khác.
Chỉ có thể không chơi với bọn họ.
Quan trọng là không thể lay động bọn chúng.
Ngây ngây ngốc ngốc cũng có thể chơi chết bản thân.
Lâm Phàm luộc chín trứng gà, lấy hai quả đặt trước mặt Tà Vật Công Kê, sờ nhẹ đầu nó: “Gà mái, mày thật giỏi, cho mày hai quả trứng này, mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Thật là một người bạn tốt.
Có sáu quả trứng mà cũng biết chia sẻ hai quả cho Tà Vật Công Kê.
Tà Vật Công Kê nhìn hai quả trứng trước mặt, nước mặt đầy mặt.
Có lẽ đây là người tốt.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy Kim Hoà Lị đứng ở ngoài.
“Lâm Phàm, anh đi theo tôi một chuyến.” Kim Hoà Lị cười khẽ nói. Cô ta từng rất lạnh lùng, thế mà khi đối mặt với Lâm Phàm lại nở nụ cười. Có lẽ là lúc đối mặt với cường giả, nội tâm thấp kém đã thúc đẩy cô ta làm như vậy.
“Muốn ăn trứng không?” Lâm Phàm hỏi.
Kim Hoà Lị cười nhẹ nói: “Không cần, cảm ơn.”
Cô ta biết những quả trứng này đều là do Tà Vật ở trước mặt đẻ ra. Thứ Tà Vật đẻ ra mà cũng dám ăn, không thể không nói là anh ta rất đáng sợ.
“Tôi cũng muốn đi.” Ông Trương thì thầm nói.
Lâm Phàm nói: “Vậy thì cùng đi, đợi sau khi xong rồi chúng ta còn phải đi tuần tra nữa.”
Hai người nhanh chóng ăn xong trứng gà rồi đi theo Kim Hoà Lị rời đi.
Trong phòng làm việc.
Độc Nhãn Nam ngồi ở đó nhíu chặt mày. Gần đây số lần ông ta nhíu mày hơi cao, giữa hàng mày đã hình thành vết hằn, khiến người khác cảm thấy ông ta lại già thêm vài tuổi.
Lúc này.
Ông ta nhìn Kim Hoà Lị, ý tứ rất rõ ràng, đó là tôi bảo cô gọi Lâm Phàm đến, sao bây giờ ông Trương và Tà Vật cũng đều đến đây, có hơi ảnh hưởng đấy.
Đối mặt với ánh mắt của Độc Nhãn Nam, Kim Hoà Lị nhún vai, tôi cũng không còn cách nào khác, dùng nhìn tôi với ánh mắt như thế, không liên quan đến tôi.
“Ông Trương à, tôi có việc muốn bàn với Lâm Phàm, ông có thể ôm gà mái ra ngoài đợi chút không?” Độc Nhãn Nam dùng giọng điệu dò hỏi.
Ông Trương quả quyết từ chối: “Không thể.”
Tà Vật Công Kê: “Cục tác!”
Nó cũng đang kháng nghị. Nhìn bầu không khí nghiêm túc như thế này chắc chắn là muốn nói chuyện bí mật, nó làm nội ứng đến bây giờ, không phải là đang đợi đến lúc này thôi sao?
“Lâm Phàm, cậu xem…” Độc Nhãn Nam nhìn về phía Lâm Phàm, hy vọng anh có thể khuyên ông Trương một chút. Chuyện sau đây rất quan trọng, ông Trương và Tà Vật ở đây thì không tiện lắm.
Ít nhất thì ông ta nghĩ như vậy.
Lâm Phàm nghi hoặc nói: “Có chuyện gì ông cứ nói đi, tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm.”