Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 512: Bộ phận đặc biệt chết tiệt, thật là biết kiếm tiền (2)

Chương 512: Bộ phận đặc biệt chết tiệt, thật là biết kiếm tiền (2)
Ôi.
Hỏi vô ích rồi.
Độc Nhãn Nam vô cùng buồn rầu, cũng là do bản thân nghĩ nhiều quá. Trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, quan hệ của hai người họ tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng rời đi chứ.
“Cậu sẽ bảo vệ thành phố Duyên Hải chứ?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Lâm Phàm nói: “Đương nhiên, ở đây có nhà của tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ thành phố Duyên Hải. Nhưng có người đến phá huỷ thành phố Duyên Hải sao? Ông có thể nói với tôi người đó ở đâu, tôi đến tìm anh ta nói chuyện, nếu anh ta vẫn không hối cải thì tôi sẽ dạy dỗ anh ta.”
“Để tôi hỏi xem.” Độc Nhãn Nam hỏi. Biết vậy đã gọi Hách Nhân đến rồi, có ông ta ở đây chắc chắn sẽ nói chuyện với Lâm Phàm tốt hơn, lại càng tiện hơn.
“Oh.”
Lâm Phàm không hiểu lắm lời nói của Độc Nhãn Nam có ý gì.
Có ai sẽ phá huỷ thành phố Duyên Hải sao?
Chắc là không đâu.
Con người bây giờ thân thiện như vậy.
“Nếu trong tương lai, trọng trách trên người cậu nặng hơn, an nguy của loài người đặt hết lên người cậu, thì cậu có bằng lòng gánh vác không?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Kim Hoà Lị biết Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần, nhưng so với những bệnh nhân tâm thần khác thì anh ổn định hơn nhiều.
Nếu là lúc trước, chắc chắn ông ta sẽ không nói hy vọng của loài người đặt đến lên người một bệnh nhân tâm thần.
Nhưng sau khi trải qua những chuyện sau đó.
Nếu hỏi loài người mạnh nhất là ai.
Độc Nhãn Nam sẽ nghĩ ngay đến Lâm Phàm.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau một cái, vào lúc này, bọn họ nghĩ đến bộ phim đã từng xem, tâm trạng trở nên nhiệt tình hẳn, đây là muốn giao trọng trách cứu rỗi loài người cho chúng ta sao.
“Không thể chối từ.” Lâm Phàm kiên định nói.
“Được, quả nhiên là tôi không nhìn lầm cậu.” Độc Nhãn Nam khen ngợi nói.
Ông ta nói vậy chỉ để lòng ông ta có chút an ủi mà thôi.
Bên nước Hải Vân có thông tin truyền đến.
Trong điện Hải Thần có chút kỳ lạ, lúc người của quán Hải Thần đang chuẩn bị đi vào điện Hải Thần thì gặp đám Tà Vật ngăn cản lại, sau đó đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.
Thiệt hại của bên Tà Vật hay các thành viên của quán Hải Thần đều rất lớn.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đánh lui Tà Vật.
Không thể không nói Madona lớn tuổi đúng là rất giỏi, cường giả cấp Thiên Vương đã ra tay thì làm sao các Tà Vật bình thường có thể chống đỡ được, vốn dĩ không thể hai bên không thể so sánh với nhau được.
Mà không chỉ có điều này khiến Độc Nhãn Nam cảm thấy nghi ngờ.
Theo như tin tức truyền về, Madona đưa những thành viên còn lại vào điện Hải Thần, đợi rất lâu, cuối cùng chỉ có Madona ra ngoài, đồng thời vẻ ngoài của ông ta lại trở về dáng vẻ lúc còn trẻ.
Lúc người khác hỏi Madona những người khác đâu, ông ta nói những người đó ở trong điện Hải Thần hầu hạ Hải Thần.
Còn ông ta có được sự chúc phúc của Hải Thần nên trở về dáng vẻ thời còn trẻ.
Đây là do Hải Thần ban ơn.
Lúc tin này truyền ra ngoài, người dân nước Hải Vân đang chìm trong lũ lụt đều vui mừng hoan hô, dường như việc bọn họ có thần là việc rất đáng chúc mừng.
Độc Nhãn Nam phân tích một chút.
Cảm thấy vấn đề không đúng lắm.
Có Hải Thần thì có thể hiểu.
Nhưng việc duy nhất không thể hiểu là, các thành viên đi theo vào trong lại đều ở lại hầu hạ Hải Thần, không chịu đi ra, có vấn đề rất lớn ở đây.
Trong đầu ông ta nảy ra rất nhiều khả năng.
Nếu Hải Thần có tồn tại, những thành viên đi theo Madona vào trong đã chết hết.
Nếu Hải Thần không tồn tại, thì là do Madona đã phát hiện ra cách để hồi xuân, mà cái giá phải trả là phải có người hy sinh.
Còn về việc tất cả những người đó đều hầu hạ Hải Thần thì khả năng rất thấp.
Lúc này.
Độc Nhãn Nam mỉm cười nói: “Được rồi, các người làm việc của mình đi.”
“Được.” Lâm Phàm đáp, sau đó nhìn Kim Hoà Lị: “Tôi mượn tiền của cô thì chắc chắn sẽ trả lại, cô yên tâm, tôi vẫn luôn nhớ.”
Kim Hoà Lị ngây người nhìn Lâm Phàm. Từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghĩ đến Lâm Phàm sẽ trả lại tiền cho mình.
Lâm Phàm nói: “Tôi mượn cô một ngàn, mượn vợ tôi một trăm, mượn Tôn Năng một trăm hai, tôi đều nhớ cả. Đợi đến lúc tôi có tiền chắc chắn sẽ trả lại cho mọi người.”
“Không sao.” Kim Hoà Lị cười nhẹ.
Từ trước đến giờ cô ta không hề mong đợi bệnh nhân tâm thần sẽ trả lại tiền cho cô ta.
Vẻ mặt của Tà Vật Công Kê chết lặng.
Bí mật quan trọng đã nói đâu?
Nhưng bây giờ đầu nó đều ong ong, vốn dĩ không biết những gì đang nói quan trọng chỗ nào.
Lúc nãy Độc Nhãn Nam tỏ ra rất cảnh giác, khiến Tà Vật Công Kê tưởng là thật sự có bí mật to lớn gì không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
Mẹ nó.
Bị lừa rồi.
Kim Hoà Lị nghiêm nghị nói: “Thật sự đặt hết hy vọng lên người một bệnh nhân tâm thần sao?”
“Vậy cô có thể tìm ra người nào giỏi hơn cậu ta sao?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Vấn đề trí mạng.
Độc Nhãn Nam nói: “Đừng nghĩ mọi việc tiêu cực như vậy. Thực ra cô có thời gian thì có thể đi tìm viện trưởng Hách của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trò chuyện một chút, có lẽ ông ấy có thể giúp cô hiểu thêm về bệnh nhân tâm thần.”
“Cậu ấy và ông Trương không giống những bệnh nhân khác.”
Kim Hoà Lị trầm tư suy nghĩ, viện trưởng Hách sao?
Nếu có cơ hội, cô ta sẽ đi tìm ông ta trò chuyện thử xem.
Dưới lầu bộ phận.
“Lâm Phàm…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất