Chương 513: Bộ phận đặc biệt chết tiệt, thật là biết kiếm tiền (3)
Lúc Lâm Phàm và ông Trương ra ngoài tuần tra thì nghe thấy có người gọi anh.
Anh quay đầu nhìn, thấy một người trẻ tuổi phấn khích chạy đến.
“Thật sự là anh sao, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm nữa.”
Người đang nói chuyện chính là bạn học Lưu Khải, chính là người lần trước muốn cọ sát với Lâm Phàm trong bệnh viện tâm thần, sau đó bị một quyền của anh đánh bay phải nằm trong bệnh viện một tháng.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi vì sự manh động lần trước của mình, tôi không nên nói anh như vậy, tôi mong chúng ta vẫn là bạn bè.” Lưu Khải thành khẩn nói.
Lúc anh ta ở trong bệnh viện đã vô cùng hối hận.
Dù sao anh ta đã nói nhiều lời quá đáng như vậy ở bệnh viện.
Bây giờ đúng lúc gặp Lâm Phàm, anh ta cảm thấy nếu không nói những lời trong lòng ra, anh ta chắc chắn sẽ hối hận.
Lâm Phàm nói: “Không có gì, tôi cũng không để trong lòng, vết thương trên người anh lành chưa?”
“Lành rồi, hôm qua vừa xuất viện.” Lưu Khải nói.
Sau đó, thực ra anh ta còn rất nhiều lời muốn nói với Lâm Phàm, nhưng lúc gặp mặt thì lại không biết nên nói gì.
Trong lòng anh ta rất nghi ngờ.
Bọn họ không phải là bệnh nhân tâm thần sao?
Sao lại xuất hiện ở bộ phận đặc biệt.
“Tôi và ông Trương chuẩn bị ra ngoài, lần sau có cơ hội thì gặp lại sau.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay nói.
Lưu Khải nói: “Được.”
Nhìn thấy bóng lưng dần đi xa của Lâm Phàm, Lưu Khải bất lực thở dài. Đều là lỗi của anh ta, trước đây qua lại không tệ, nhưng bây giờ anh ta phát hiện giữa hai người đã có khoảng cách.
Thực ra là anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Lâm Phàm và ông Trương còn phải ra ngoài tuần tra, làm gì có thời gian tuỳ ý trò chuyện, có lẽ lần sau nói chuyện có thể sẽ nói lâu hơn không chừng.
Trên đường.
“Woa, anh là Lâm Phàm, cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải sao.” Một bạn nhỏ cầm búp bê đồ chơi trong tay, nhìn kỹ thì thấy hình dáng của búp bê đó rất giống Lâm Phàm.
Mà lúc này, vẻ mặt của bạn nhỏ vô cùng mong đợi nhìn Lâm Phàm.
Giống như gặp được thần tượng vậy.
“Tôi là Lâm Phàm.” Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười khiến bạn nhỏ cảm thấy yên tâm.
Bạn nhỏ giơ búp bê đồ chơi trong tay lên: “Anh xem, em đã mua anh đó, anh là người giỏi nhất, em rất ngưỡng mộ anh.”
“Cảm ơn.” Lâm Phàm cười, tò mò nhìn búp bê đồ chơi trong tay bạn nhỏ, đúng là rất giống anh, nhưng hình như anh chưa từng làm mà.
Đối với trẻ con, búp bê đồ chơi của Lâm Phàm rất hot.
Bán vô cùng chạy.
Các bạn nhỏ thích người giỏi nhất, chỉ cần có khả năng thì đều năn nỉ bố mẹ mua cho một con, đừng nhìn búp bê này chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng có giá đến mấy trăm tệ.
Rất nhiều người lớn đều muốn nôn ra máu.
Bộ phận đặc biệt chết tiệt, kiếm tiền thật giỏi, chuyên môn moi tiền từ các bạn nhỏ, muốn tiết kiệm tiền là chuyện không thể nào.
Phối hợp với cách chào hàng của ông chủ, đó là không ngừng thổi phồng với các bạn nhỏ rằng búp bê này giỏi như thế nào, từng đánh chết những Tà Vật nào, rồi cứu được bao nhiêu người, nếu con có một thần tượng như vậy, sau này con nhất định cũng sẽ trở thành một người tài giỏi như vậy.
Nhiệm vụ bảo vệ thế giới giao cho mấy con nhé.
Rất dễ khiến cho các bạn nhỏ bị tẩy não không chịu nổi cách chào hàng thế này.
Chúng lăn lộn khóc lóc, nằm trên đất đá chân, nếu không mua sẽ không đứng dậy.
Không còn cách nào khác.
Bố mẹ chỉ có thể nhịn đau mà mua.
Bạn nhỏ ngẩng đầu lên hỏi: “Anh sẽ luôn bảo vệ tụi em sao?”
“Bảo vệ…” Lâm Phàm nhìn ánh mắt mong đợi của bạn nhỏ, gật gật đầu: “Ừm, anh sẽ luôn bảo vệ tụi em.”
Đối với những lời mà bạn nhỏ nói.
Lâm Phàm trầm tư suy nghĩ.
Bảo vệ có nghĩa là gì.
Anh hơi mờ mịt.
Bệnh viên tâm thần Thanh Sơn.
Cuộc sống hẳng ngày của viện trưởng Hách vô cùng thoải mái, không thiếu tiền, không thiếu bệnh nhân, không thiếu lương, mỗi ngày đều có thời gian để xem phim cổ trang, cũng có khi sẽ đi tuần tra phòng bệnh, quan sát tình trạng của người bệnh.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy trong vòng bạn bè có những bệnh nhân đã được chữa khỏi nay ra ngoài lại bị phát bệnh.
Ông ta lập tức nhận thấy được trách nhiệm to lớn của mình, nhanh chóng sắp xếp nhân viên đưa người bệnh quay lại lần nữa tiếp nhận trị liệu.
Bệnh tâm thần là loại bệnh rất dễ dàng tái phát, cho dù bây giờ anh đã được chữa khỏi, nhưng không có nghĩa là trong tương lai anh sẽ không tái phát bệnh. Dù sao cánh cửa của bệnh viện tâm thần nói cao cũng cao, nói thấp cũng rất thấp, bước vào rất dễ dàng, nhưng rốt cuộc lại ra không được.
Cốc cốc!
"Vào đi."
Chủ nhiệm vội vàng tiến vào nói: "Viện trưởng, trên đường trở về chúng tôi đã mang về được một người bệnh tâm thần rất nghiêm trọng."
"Ồ, nghiêm trọng đến mức nào?" Viện trưởng Hách không yên lòng hỏi.
Có thể nghiêm trọng nhiều đến mức nào?
Sau khi đã nhìn quen hai bệnh nhân tâm thần là Lâm Phàm và ông Trương, năng lực chịu đựng trong lòng ông ta đã đạt đến một trình độ nhất định, không cần biết là bệnh nhân tâm thần như thế nào, ở trong mắt ông ta cũng chỉ có thế mà thôi.
Chủ nhiệm nói: "Ông ta trần truồng chạy ở trên đường, sau khi bị khống chế, thế nhưng lại lè lưỡi ra trước mặt mọi người nói muốn liếm mông của người khác."
"Cái gì?"
Viện trưởng Hách giật nảy mình, không nghĩ tới lại có người như vậy: "Tình trạng này của ông ta rõ ràng là biến thái, không nên đưa đến bệnh viện tâm thần của chúng ta, phải đưa đến trong cục cảnh sát mới đúng."
"Viện trưởng, vấn đề ở đây là trước mặt mọi người, ông ta nói chỉ cần bị ông ta liếm một cái lập tức có thể thành tiên." Chủ nhiệm nói.
Viện trưởng Hách ngưng trọng nói: "Bệnh rất nghiêm trọng."