Chương 8. Đừng Cho Chúng Nó Biết… Hắn Nhìn Thấy…
Nam đồng sự kia hơi hơi im lặng.
"Ba tháng trước?" Hứa Thâm sửng sốt, chợt lớn tiếng nói: "Không có khả năng, lúc sáng nay ma ma của tôi còn đang nói chuyện với tôi. Cô gạt tôi!"
Cô gái trẻ tuổi nọ nhìn chăm chú vào cậu rồi chân thành nói: "Tuy tôi biết, cậu rất khó để thừa nhận chuyện này, nhưng trong ba tháng nay, kỳ thật vị ‘Ma ma’ mà cậu vẫn ở chung, vẫn nghe tiếng, là một loại quái vật, tên là 'Khư' ."
"Quái vật? Khư?" Hứa Thâm kinh ngạc, chợt rơi vào mờ mịt, nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
"Không hiểu cũng chẳng sao, cậu chỉ cần biết rằng, cậu đã bị cuốn vào sự kiện khư thú cấp C, lại ăn không ít thứ mà con khư thú khi cho, những cơ quan nội tạng bên trong cơ thể đã sớm bị lây nhiễm rồi, nhưng kỳ tích chính là, chẳng những cậu không sinh bệnh, ngược lại thân thể còn bị khư lực thẩm thấu dần dần. Trong cục đã chuẩn bị cho cậu trở thành nhân viên trảm khư thuộc doanh Dự Bị. Đến lúc đó, cậu sẽ được biết thôi." Nữ tử trẻ tuổi nói.
Nhân viên trảm khư. . . Trong lòng Hứa Thâm vừa động, cậu đã nghĩ tới năm bóng dáng từng giao chiến cùng "Ma ma" kia. Hóa ra bọn họ lại có thên là nhân viên trảm khư sao?
"Nơi này là?" Hứa Thâm nghi hoặc hỏi.
"Nơi này là cục Khư Bí."
Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi mang theo chút thương hại, nói: "Bọn họ chuyên môn xử lý những loại sự kiện quái vật này, và về sau, cậu sẽ trở thành một thành viên trong đám bọn họ."
Thật đáng tiếc, cậu chính là một vụ dân, cha mẹ đều mất cả, cậu không có quyền từ chối chuyện này. . . Trong lòng nữ tử trẻ tuổi yên lặng bổ sung thêm một câu, hơn nữa còn là thành viên của bộ Tác Chiến.
Cục Khư Bí?
Hứa Thâm giật mình. Làm một vụ dân, vậy mà cậu còn chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Trong tri thức mà cậu nắm giữ trong tay, thì sở Tuần Tra chính là "Trời" không thể xúc phạm!
Nhưng căn cứ theo đủ loại tình huống đã chứng kiến lúc trước. . . tựa như địa vị của nhân viên tại cục Khư Bí này, còn cao hơn vệ binh của sở Tuần Tra?
Bọn họ là người chuyên môn xử lý quái vật sao. . .
Hứa Thâm không khỏi ngẩng đầu lên, nếu lúc này cậu ấy có mắt, chắc hẳn ánh mắt cậu ấy đã nhìn về khoảng không phía sau hai vị nhân viên công tác trước mắt rồi. . .
Vậy vì sao các người không xử lý con quái vật đang đứng đằng sau các người chứ?
Nhìn qua thôi cũng thấy, nó còn khủng bố hơn cả. . . "Ma ma" mà!
Phút trầm tĩnh ngắn ngủi qua đi, Hứa Thâm lại chậm rãi cúi đầu, thử dò xét một câu: "Khư có phân chia tốt xấu không?"
"Tốt xấu ư?"
Hai nhân viên công tác hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cô gái trẻ tuổi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Khư là quái vật, chỉ biết từng bước xâm chiếm nhân loại, bản tính tàn bạo, thậm chí còn sát hại cả đồng loại. Cậu nói xem, loại quái vật như vậy, có tốt sao?"
Nghĩa là không hề có. . . Hứa Thâm càng không dám ngẩng đầu, cậu ấy cúi đầu nói: "Khư đáng sợ như vậy, vì sao dường như có người. . . lại không nhìn thấy chúng nó?"
Cô gái trẻ tuổi không chút nghĩ ngợi nói: "Đó là vì khư chủ yếu sinh hoạt tại Khư giới, chỉ một ít khư yếu ớt mới du đãng tại khoảng hở giữa tầng nông của Khư giới và hiện thực. Mà khư càng mạnh mẽ, càng sinh hoạt tại nơi sâu nhất của Khư giới. Kể cả một vài nhân viên trảm khư, cũng cần phải thông qua trang bị phá khư, tiến vào Khư giới mới có thể nhìn thấy chúng."
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, hàn ý từ dưới lòng bàn chân lập tức đánh úp lên trái tim, ngay cả da đầu cũng hơi hơi run rẩy.
Những nghi hoặc trong lòng cậu đã nhận được lời giải đáp.
Nói như vậy. . . Con quái vật đang ở sau lưng bọn họ kia, và con quái vật ở trong phòng của cậu, là khư đáng sợ, ẩn giấu ở chỗ sâu trong Khư giới?
Cô gái trẻ tuổi kia cực kỳ nhạy bén, cô lập tức cảm nhận được rung động rất nhỏ tới từ thân thể Hứa Thâm, tựa như cậu ấy đã bị câu nói của cô dọa sợ.
Cô cũng biết, với người lần đầu tiếp xúc với khư, thì những kiến thức có liên quan tới chúng, đúng là những thứ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Giọng nói của cô lập tức dịu hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật đây là chuyện tốt. Ở thời điểm cậu chăm chú nhìn khư, khư cũng sẽ cảm nhận được cậu. Nếu cậu có thể cảm ứng được khư, cũng có nghĩa là khư đã đi tới cùng một tầng thế giới với cậu, và bất cứ lúc nào, nó cũng có thể phát động tập kích về phía cậu. Trên đời này có rất nhiều khư, nhưng cũng có thật nhiều người bình thường không tiếp xúc đến chúng. Nhất là vụ dân như cậu. Bởi vì vụ dân không nhìn thấy, cho nên ngoại trừ đám khư cực kỳ nhỏ yếu, du đãng giữa hiện thực, mới có thể tập kích vụ dân, còn lại những khư mạnh mẽ kia, chỉ cần cậu không chú ý tới chúng nó, chúng nó cũng không để ý tới cậu. . ."
Nói đến chỗ này, cô tạm dừng một chút, lại nghĩ đến gia đình của thiếu niên trước mắt. Rõ ràng bọn họ vốn là vụ dân, nhưng lại gặp phải một con khư thú cấp C đáng sợ tập kích.
Đây xem như một sự kiện ngoại lệ, cực kỳ hiếm thấy.
Cũng bởi suy nghĩ một chút mà cô không quá chăm chú nhìn qua. . . Giờ phút này, những lời nói của cô đã khiến trong đầu Hứa Thâm ầm ầm chấn động.
Tất cả những nghi vấn mà lúc trước hắn vẫn tích lũy trong lòng, đều đã được giải đáp.
Quả nhiên. . . Những gì hắn làm đều chính xác .
Đừng chăm chú nhìn.
Đừng cho chúng nó biết. . .
Hắn nhìn thấy. . .
(Đoạn này mình bắt đầu chuyển cách xưng hô. Lý do ở ngoài comment nha)