Chương 827: Xé toạc không gian.
Núi non xanh thẳm, chim hót líu lo, phong cảnh hữu tình, không khí yên bình.
Trong một thạch động tự nhiên trong núi, Dương Khai ngồi khoanh chân, một luồng lưu quang ký ức thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm thức, thần niệm của hắn chuyển hóa mọi cảnh tượng và nhân vật trong ký ức này vào tầm mắt, hệt như đang tự mình trải nghiệm.
Luồng lưu quang ký ức này là do Vu Kiếp truyền qua, là trải nghiệm của lão khi có được kỳ ngộ năm đó.
Sau khi thoát khỏi Trương Ngạo, Dương Khai không rốt ráo về Thiên Tiêu Tông nữa, mà tìm một nơi để nghiên cứu khả năng thần kỳ có thể xé toạc không gian.
Hắn rất hứng thú với khả năng này.
Nếu nắm vững, sau này dù cho có gặp phải kẻ địch trên cơ, cũng có thể dễ dàng trốn thoát.
Song, theo lời khuyên Vu Kiếp cho hắn trước khi rời đi, thì sử dụng khả năng này phải đi kèm với nguy hiểm.
Bình ổn tâm trạng, từng cảnh tượng trong lưu quang ký ức đó mở ra một cách chân thực trong tầm mắt Dương Khai, rõ ràng vô cùng.
Sau một hai ngày ngắn ngủi, Dương Khai đã nắm rõ tất cả.
Hắn phì cười, thầm nghĩ, chẳng trách Vu Kiếp lại rộng rãi chia sẻ kỳ ngộ này với hắn, thì ra hạn chế khi sử dụng cũng vô cùng lớn.
Hắn vốn vẫn còn nghi ngờ có phải Vu Kiếp đang giở trò gì, nhưng sau khi hiểu ra tất cả, hắn lập tức ý thức được, lão không hề giở trò gì, mà cho dù tiết lộ điều này cho hắn cũng không vấn đề gì.
Khả năng thần kỳ này nghe thì thần kỳ, thực ra cũng rất đỗi đơn giản.
Vừa giống võ kỹ, lại vừa giống thần hồn kỹ, vì lúc sử dụng, vừa tiêu hao chân nguyên lại vừa tốn lực thần thức, hơn nữa lượng tiêu hao lại khó mà tưởng tượng nổi.
Mạnh như Vu Kiếp mà sau khi thi triển một lần cũng phải uể oải.
Dương Khai chỉ là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, Vu Kiếp cho rằng, dù hắn có hiểu được hết, nhưng trong thời gian ngắn chưa chắc thi triển được.
Tiếc là lão đã lầm, chân nguyên nội thể và lực thần thức của Dương Khai mạnh hơn lão nghĩ rất nhiều lần, đủ cho hắn thi triển khả năng này.
Lúc thi triển, chân nguyên và lực thần thức dùng đến càng lớn, thì khoảng cách khi dịch chuyển không gian càng xa.
Dương Khai trầm mặc, lặng lẽ thể ngộ phép thần thông này.
Nghe đồn, thông đạo hư không và tất cả những Tiểu Huyền Giới ở đại lục này đều do những cường nhân thời thượng cổ tạo ra trong các cuộc đại chiến.
Lời đồn tuy không chắc là thật, nhưng Dương Khai cũng ý thức được, vào thời đại đó, võ giả ở đại lục đều có bản lĩnh thông thiên triệt địa như thế nào.
Với họ mà nói, có lẽ xé ngang không gian, tạo ra không gian chẳng phải việc khó.
Chỉ có điều vì thời gian trôi qua đã quá lâu, võ đạo dần dần xuống dốc, bản lĩnh này cũng dần thất truyền.
Có lẽ hiện nay, các cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh có thể chạm đến ngưỡng cửa đó, có thể dịch chuyển tức thời mười mấy, thậm chí mấy chục dặm, nhưng họ tuyệt đối không thể xé toạc không gian, đi xa nghìn dặm trong chớp mắt.
Việc đó chỉ có thông đạo hư không mới làm được.
Thời gian trôi qua, mặt trời lặng rồi trăng lên, Dương Khai ngồi trong thạch động tầm nửa tháng, thầm cảm giác thấy mình đã hiểu thông suốt món thần thông này rồi, cơn nóng lòng thử sức hằn rõ trên trán hắn.
Dù Vu Kiếp đã nhắc hắn nhất định phải thận trọng, nhưng đã có được khả năng này, nếu không thử một lần thì Dương Khai thực không cam tâm.
Chỉ có cách tự mình thể nghiệm, mới biết mình thực sự có thể xé toạc không gian hay không, có chứng minh được rằng, rốt cuộc Vu Kiếp có thêu dệt hay không.
Bằng không đợi đến lúc sau này gặp nguy, mới gửi gắm hy vọng vào khả năng này, thì đã quá trễ.
Trầm tư thật lâu, Dương Khai vươn người đứng dậy.
Chân nguyên toàn thân sục sôi, cùng lúc đó lực thần thức bùng phát, hai nguồn sức mạnh hợp làm một, một thay đổi tinh diệu xảy ra, thình lình đánh thẳng vào trong hư không.
Trước mặt Dương Khai, từng lớp sóng gợn nổi dập dềnh, tựa như ném hết hòn đá này đến hòn đá khác xuống mặt hồ yên ắng.
Gợn sóng khuếch tán, Dương Khai tiếp tục dốc chân nguyên và lực thần thức ra, tâm thức tìm kiếm theo đà khuếch tán của gợn sóng.
Rất lâu sau, hai mắt hắn bất chợt sáng rực, trong trạng thái cõi lòng phẳng lặng đó, hắn phát hiện không gian trước mắt hình như hơi khác so với bình thường.
Đang định kiểm tra kỹ càng hơn thì những dấu tích đó lại chợt biến mất.
Khẽ hít một hơi, Dương Khai không nóng vội, thu hồi chân nguyên và lực thần thức đang ngoại phóng, tạm thời điều khí.
Mặc dù hắn đã nắm rõ hoàn toàn phép thần thông này, nhưng đến lúc thực hiện thì vẫn phát hiện có những điểm khó trong đó.
Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc những cường nhân thời cổ tạo ra thông đạo hư không và Tiểu Huyền Giới bằng cách nào, hơn nữa hai thứ này còn được vô tình tạo ra trong lúc họ chiến đấu.
So với họ, Dương Khai tự thấy mình quá nhỏ bé.
Có lẽ hắn của hiện tại, trước mặt những cường nhân đó, cũng chỉ là con giun con dế.
Nửa ngày sau, tinh khí thần đã khôi phục hoàn toàn, Dương Khai lại bắt tay vào thử.
Chân nguyên và thần thức đồng thời bùng phát, trong quá trình từng lớp sóng khuếch tán, hắn tìm kiếm kẽ hở có thể đột phá phong ấn không gian.
Và lần này, cảm giác của hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều, hắn không khỏi mừng rỡ, càng thêm chăm chú.
Dần dần, thế giới trước mắt đã có chút thay đổi, không gian vặn vẹo uốn khóc một cách kỳ dị, tựa như một tấm vải trong suốt bị ai đó gấp lại.
Ở những nếp gấp đó, có vài khí tức khác thường toát ra.
Dương Khai phấn chấn, không một chút chần chừ, chân nguyên và lực thần thức hóa thành một đòn tấn công sắc bén đánh vào đó.
Két...
Như có một cánh cửa lớn được mở ra, một khe nứt đen kịt xuất hiện trước mắt Dương Khai, nhìn qua đó, chỉ thấy một mảng hư vô, không có bất cứ thứ gì, càng không biết ở đầu bên kia ẩn chứa mối nguy hiểm nào.
Linh khí trên toàn ngọn núi đột nhiên hỗn loạn, ở chỗ khe nứt mở ra truyền đến một lực hút không tưởng, nuốt lấy năng lượng thiên địa xung quanh như điên như cuồng, trong chớp mắt hình thành nên một cơn cuồng phong.
Năng lượng thiên địa càng trút vào, khe nứt đó càng khép lại.
Dương Khai còn chưa kịp quan sát kỹ càng, thì bỗng một tia u quang đen như mực chợt nháy lên, khe nứt đó biến mất, không gian méo mó cũng trở lại nguyên trạng, quang cảnh xung quanh yên ắng trở lại.
Dương Khai không khỏi nhíu mày.
Hắn biết rõ, phép thần thông này coi như hắn đã thi triển được một nửa rồi, chỉ cần có thể phóng lớn khe nứt đó thêm nữa, hắn có thể bước vào điểm cuối.
Khẽ thở ra một hơi, kiểm tra lại trạng thái hiện tại, Dương Khai kinh ngạc vạn phần.
Dương Dịch trong đan điền, thoắt cái đã tiêu hao hết ba đến bốn mươi giọt, năng lượng trong thức hải cũng giảm đi khoảng một nửa.
Hắn tặc lưỡi, giờ mới hiểu cái giá để thi triển phép thần thông này lớn đến mức nào.
Cho dù hắn đang trong trạng thái khỏe nhất, thì cùng lắm chỉ có thể thi triển hai lần, lực thần thức sẽ khô cạn hoàn toàn.
Chẳng trách lúc Vu Kiếp xuất hiện trước mặt hắn, trông lão lại yếu ớt đến vậy, tu vi của lão là thế mà thi triển phép này, cũng khá là phí sức.
Hắn vội vàng nhấp một giọt Vạn Dược Linh Dịch, rồi uống thêm ít đan dược bổ sung lực thần thức, lực thần thức đã tiêu hao nhanh chóng khôi phục lại.
Một canh giờ sau, Dương Khai lại bắt đầu hành động.
...
Sau bao nhiêu lần thất bại và thực nghiệm, kinh nghiệm hắn tích lũy được cũng đáng kể.
Ba ngày sau, Dương Khai mở bừng hai mắt ra, tinh thần sung mãn, nét tự tin tràn đầy trên gương mặt hắn.
Hắn tin lần này chắc chắn mình có thể xé ngang không gian thành công.
Chân nguyên và lực thần thức từ từ tản mác, không hết sức như những lần thi triển đầu tiên. Hai nguồn sức mạnh hội tụ lại, đánh vào trong hư không.
Những gợn sóng đó khuếch tán ra một cách quy luật, không gian trước mắt lại uốn khúc, nhắm kỹ điểm gấp không gian, Dương Khai bộc phát sức mạnh trong tức khắc.
Khe nứt đen kịt xuất hiện, bất chợt mở rộng như bị một đôi tay vô hình kéo căng.
Khe nứt trở thành nguồn hút, nuốt lấy nuốt để năng lượng thiên địa.
Dương Khai không chút do dự, xông thẳng vào trong khe nứt đó.
Đợi sau khi hắn xông vào, khe nứt đen kịt đó cũng thình lình biến mất.
Cơn choáng váng quen thuộc truyền đến, Dương Khai lại tỏ ra phấn chấn, chẳng những không chút hoảng sợ, mà trông còn tràn đầy mong đợi.
Đúng như những gì hắn dự đoán, khe nứt mà hắn tạo ra lúc xé toạc không gian, về cơ bản chính là cửa vào một thông đạo hư không, vì cảm giác cả hai thứ đem lại đều quá giống nhau.
Lúc bước vào thông đạo hư không, cũng sẽ có cảm giác choáng váng này, chỉ có điều không kéo dài được bao lâu thì đã rời khỏi thông đạo hư không và đặt chân đến một nơi khác.
Còn lần này, cơn choáng váng vẫn kéo dài, Dương Khai như rơi xuống vực sâu không đáy, rơi mãi xuống phía dưới, không nhìn thấy điểm cuối.
Từng luồng hư không xung quanh hỗn độn, xen lần uy năng hủy diệt ghê sợ.
Dương Khai thầm rùng mình, cố gắng tập trung, hắn xoay người tránh né những luồng chảy hư không đó, không để chúng đả thương mình.
Những dòng chảy hư không này hiện giờ hắn không thể ứng phó được, so với lực tinh không thì chỉ mạnh chứ không yếu hơn, một khi bị cuốn vào, rất có khả năng sẽ bị mất phương hướng hoàn toàn.
Đó cũng là lý do Vu Kiếp dặn Dương Khai phải thận trọng.
Chắc hẳn vào lần đầu thi triển, lão già đó đã nếm mùi thiệt hại vô cùng lớn, nên mang lòng lo sợ.
Dương Khai như con thuyền lá lướt đi như bão táp giữa biển cả, tuy có thể sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn bình yên vô sự, hắn vừa né tránh dòng chảy hư không, vừa giải phóng thần niệm, xem xét quy lực ẩn chứa trong này.
Hắn không vội vã rời khỏi đây, mà muốn tìm hiểu ngọn nguồn khả năng xé toạc không gian này, hắn mơ hồ cảm thấy mọi bí mật đều nằm ở những dòng chảy hư không hỗn độn đó.
Chỉ cần làm rõ điều huyền bí của nơi này, thì sau này hắn có thể xé toạc không gian bất cứ lúc nào hắn muốn, hoàn toàn không phải lo việc gặp nguy hiểm.
Thời gian trôi qua từng chút một, Dương Khai một lúc làm hai việc, thần sắc thoải mái.
Mãi đến khi những dòng chảy hư không đó bỗng nhiên cuồng bạo hơn vạn phần, Dương Khai mới biến sắc, vội vàng ngưng tụ chân nguyên và lực thần thức, kéo ra thêm một khe nứt ngay trước mặt, rồi nhảy ra ngoài.
Mắt bỗng hoa lên, hắn đã trở lại đại lục Thông Huyền, một thế giới sáng trong lọt vào tầm mắt hắn, mặt trời treo thẳng trên không, nắng gắt chói chang, hắn như đứng giữa mây ngàn, dưới chân hắn là một đám mây dày như bông.
Phong cảnh tuyệt đẹp, Dương Khai sảng khoái để mặc bản thân rơi tự do, đến khi gần đáp xuống mặt đất mới vận chân nguyên, đứng vững lại.