Chương 207: Điều này có ý nghĩa gì?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc hắn ta nhìn thấy Thạch Tường thuật tuyệt diệu kia đã gông cùm người mang mặt nạ xương rắn đang không kịp phòng bị.
Đúng lúc nhìn thấy Ngụy Nghiễm quyết đoán vung đao chém về phía trước.
Mê cung tường đá lúc mới đầu kia, Triệu Lãng không chỉ dùng để cứu vãn tình thế nguy hiểm, chia cắt chiến trường mà là để che đi hai chiến trường khác, che tầm mắt của người mang mặt nạ xương chuột và người mang mặt nạ xương rắn!
Y nhảy xuống kẽ đất không phải để chạy trốn mà để tóm được chiến cơ, nhúng tay vào hai chiến trường khác.
Từ lúc vừa bắt đầu y đã biết rõ mình không thể nào thắng được đối thủ. Nhưng y vẫn có thể dựa vào khả năng nắm bắt chiến cơ chuẩn xác của y để tạo cơ hội thắng cho hai người khác!
Giết một tu sĩ Thông Thiên cảnh như y, người mang mặt nạ xương chó có thể không cần tốn quá nhiều sức lực.
Đây là không gian xê dịch duy nhất mà y có thể làm.
Hơn nữa y đã nắm rất chắc, rất hoàn hảo.
Khi người mang mặt nạ xương chó lao đến trước người mang mặt nạ xương rắn chịu chết thay thực ra không hề nghĩ gì cả.
Trong tình huống đứng trước ranh giới sinh tử này thì căn bản không kịp nghĩ gì cả, di hình hoán ảnh đơn thuần chỉ là lựa chọn theo bản năng.
Hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã hành động rồi.
Bản thân hắn ta cũng không hiểu là loại tình cảm gì mà đã bóp chết bản năng ham sống của hắn ta.
Nhưng Xà Nhi sống rồi.
Xà Nhi vẫn còn sống.
Rõ ràng cả vùng quan trọng ở ngực và bụng đều bị đánh xuyên nhưng hắn ta không hề cảm thấy đau đớn.
Ánh mắt cuối cùng để lại cho nàng ta, rất dịu dàng.
Người mang mặt nạ xương chó xả thân cứu giúp người mang mặt nạ xương rắn mới có thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng nàng ta đã quen với sinh tử từ lâu chưa từng nổi giận đến thế, đau lòng đến thế.
Đạo nguyên dâng trào đánh nát tường đá, nàng ta bất chấp tất cả nhào về phía Ngụy Nghiễm, lần này đã hoàn toàn muốn lấy mạng đối phương.
Nhưng Ngụy Nghiễm ban nãy còn khí thế như hồng, sát cơ như đao lại không chút do dự rút lui.
Gã định làm gì?
Lại có cạm bẫy? Định trở đầu giáo tấn công bất ngờ? ?
Người mang mặt nạ xương rắn vừa mới trở về từ cõi chết giật mình, bước chân bất giác chậm đi nửa nhịp.
...
Lại kể đến bức tường dây leo đột nhiên xuất hiện của Triệu Lãng đúng lúc cản một đòn chí tử giúp Phương Đại Hồ.
Nhưng thực ra nói “chí tử” cũng không chính xác lắm.
Bởi vì với thương thế của Phương Đại Hồ lúc này thì chắc chắn y sẽ phải chết.
Vết thương chí tử trên người y không chỉ một chỗ, nhưng y vẫn đang còn sống.
Hơn nữa vẫn còn đang chiến đấu.
Đến mức người mang mặt nạ xương chuột không thể nào hiểu được, rốt cuộc y dựa vào cái gì để chống đỡ?
Một bức tường dây leo chẳng đáng là gì, thứ khiến người mang mặt nạ xương chuột để ý chính là ý nghĩa mà nó đại diện.
Hắn ta không hài lòng lườm sang phía người mang mặt nạ xương chó.
Đối mặt với một tu sĩ Thông Thiên cảnh thôi mà còn có thể để đối phương rảnh tay. Thập Nhất đúng là càng sống càng thụt lùi.
Hắn ta lạnh lùng nghĩ, tiện tay nâng quyền đánh tan bức tường dây leo.
Hắn ta đang định tiến lên tiếp thì chợt cảm thấy thân trên của mình bị xiết chặt.
Phương Đại Hồ đang dùng một tư thế cực kỳ thân mật ôm chặt lấy hắn ta!
Vùng vẫy giãy chết!
Trong đầu người mang mặt nạ xương chuột lóe lên suy nghĩ coi thường này, một tầng hắc vụ trong cơ thể hắn ta tràn ra, tạo thành một tầng mỏng manh trên người.
Là Hồn giáp.
Trước kiểu áp sát cực gần như thế này, dĩ nhiên hắn ta muốn đảm bảo an toàn trước, đề phòng thủ đoạn tự hủy hoại của đối phương.
Nhưng cánh tay tráng kiện của Phương Đại Hồ chỉ chấn động một chút, số đạo nguyên còn sót lại trên cơ thể đều rót hết lên hai cánh tay này.
Ầm!
Gã hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, lựa chọn đánh tan Hồn giáp của người mang mặt nạ xương chuột!
Vì sao?
Điều này có ý nghĩa gì?
Người mang mặt nạ xương chuột vừa nghĩ đến vấn đề này thì đã nghe thấy tiếng rít.
Đó là âm thanh của Xà Tín kiếm có Khoái Tuyết đao cuốn trên thân đao đang nhanh chóng đánh tới.
Cái vung đao trước đó của Ngụy Nghiễm không phải tiện tay mà là có mục đích, là cố ý chen vào chiến trường này!
Là đồng đội nhiều năm Phương Đại Hồ đã dựa vào bức tường dây leo của Triệu Lãng, ôm lấy người mang mặt nạ xương chuột, sau đó phá vỡ phòng ngự của hắn ta, mang theo hắn ta cùng đâm vào Khoái Tuyết đao của Ngụy Nghiễm!
Phập!
Đó là tiếng trường đao cắt vào nhục thể!
Người mang mặt nạ xương chuột đang thổ huyết, hắn ta cũng cảm nhận được máu của Phương Đại Hồ đang phun lên người hắn ta.
“Với thế cục chiếm ưu thế hoàn toàn này, sao ta có thể bị thương được? Chuyện này quá mức hoang đường...”
Hắn ta thúc đẩy đạo nguyên định đánh bay Phương Đại Hồ đi.
Lúc này đột nhiên một bóng dáng đã đáp xuống sau lưng hắn ta.
Ngụy Nghiễm nắm chặt chuôi Khoái Tuyết đao, đạo nguyên điên cuồng bắn ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Giống như tuyết vụn vô biên đang nổ tung.
Tuyết quang đầy trời là đao quang.
Đao quang vô cùng vô tận đang nổ tung trong cơ thể người mang mặt nạ xương chuột, cùng chém hắn ta và Phương Đại Hồ thành thịt vụn.
Thịt vụn bắn ra, máu tươi bay lả tả.
Đã không còn phân biệt được khối thịt nào là của Phương Đại Hồ, khối thịt nào là của người mang mặt nạ xương chuột!
Tất thảy mọi chuyện đều xảy ra đột ngột như vậy. Xà Tín kiếm bắn ra đã được người mang mặt nạ xương rắn mau chóng đuổi đến đón lấy trong tay.
Nhưng người mang mặt nạ xương chuột đã chiến tử.
Ngụy Nghiễm cầm đao quay người lại, nhìn thẳng người này.
Máu và thịt vụn rơi lên người y, phủ lên mặt y như ác quỷ.
Nhưng y lại không hề hay biết.
Chỉ còn lại đối thủ cuối cùng.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng trong doanh trại Thành Vệ quân.
…
Ầm! Ù ù!
Địa tai vẫn đang tiếp tục, sương mù đang dần dần dày hơn.
Bàn tay cầm Xà Tín kiếm của người mang mặt nạ xương rắn siết chặt.
Đối mặt với Ngụy Nghiễm người liên tiếp giết hai Cốt Diện, cuối cùng nàng ta xoay người, ôm lấy thi thể người mang mặt nạ xương chó bay đi xa.
Nàng ta không thể không thừa nhận, đối mặt với Ngụy Nghiễm chỉ vừa bước vào Đằng Long cảnh, nàng ta đã sợ hãi.
Nói một cách chính xác, nàng ta bị sự điên cuồng của đám Thành Vệ quân Phong Lâm này dọa sợ.
Từ nhát gan vốn không nên xuất hiện trong thế giới của nàng ta.
Từ trước đến nay nàng ta coi mạng người như cỏ rác, không chỉ không quan tâm đến tính mạng đối thủ mà cũng chưa từng quan tâm đến bản thân.
Hôm nay gặp những kẻ thấy chết không sờn này không phải lý do.