Chương 208: Ta nhìn thấy thế giới của thiên tài
Đối mặt với đối thủ nàng ta không hề nắm chắc chút nào, giống như sát thần cũng không phải lý do.
Nguyên nhân nhát gan thật sự đó là sau khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt đó của người mang mặt nạ xương chó.
Nàng ta phát hiện lần đầu tiên trong đời mình có cảm giác sợ hãi.
Nàng ta đã sợ chết.
Nàng ta đã bắt đầu lưu luyến thế giới này.
...
Ngụy Nghiễm nhìn người mang mặt nạ xương rắn rời đi, không hề đuổi theo.
Trận chiến đã kết thúc rồi.
Đối mặt với Triệu Lãng sắp chết và người mang mặt nạ xương chó, y không chút do dự lựa chọn giết chết đối thủ trước.
Đối mặt với người mang mặt nạ xương rắn nổi giận và Triệu Lãng sinh cơ yếu ớt, y không chút do dự di chuyển chiến trường.
Đối mặt với Phương Đại Hồ và người mang mặt nạ xương chuột ôm nhau, y tung ra đao quang không chút do dự.
Đúng vậy. Y không chút do dự.
Y chưa từng do dự.
Mỗi một bước đi của y đều là lựa chọn tốt nhất, thỏa đáng nhất, chính xác nhất.
Hoặc có thể nói, chính vì biết y có thể đưa ra được lựa chọn như vậy cho nên dù là Triệu Lãng hay Phương Đại Hồ đều ký thác cơ hội vào y.
Đây là một lần phối hợp tinh diệu tuyệt luân!
Dựa vào tình nghĩa quân lữ nhiều năm của họ, danh nghĩa đồng đội ăn ý nhiều năm của họ.
Ba người ai cũng có trận đấu riêng nhưng lại chết kề vai.
Cái giá là cái chết của Triệu Lãng, là cái chết của Phương Đại Hồ.
Lúc này những hồn ác khuyển kia cũng đã tan đi theo chủ nhân, Minh khuyển cũng đã biến mất, kẽ đất vẫn đang mở rộng, sương mù vẫn đang lan tràn.
Tất thảy những chuyện xảy ra trong doanh trại Thành Vệ quân xảy ra đột ngột nhưng lại kết thúc nhanh gọn.
Tai nạn của thành vực Phong Lâm vẫn chưa kết thúc, còn người trong quân doanh Thành Vệ quân chiến đấu vì thành Phong Lâm đã chết rồi.
Ngụy Nghiễm đi đến bên cạnh Triệu Lãng, ôm Triệu Lãng đã mất một đùi, tim bị xuyên thủng, đạo nguyên cũng đã cạn kiệt lên.
Y vụng về dùng bàn tay bao phủ nguyên khí hệ Mộc để nối tim Triệu Lãng lại.
Y chuyên tâm tu luyện trường đao và đạo thuật hệ Kim, thật sự không am hiểu về trị thương, hơn nữa y cũng hiểu rất rõ, đã không thể cứu nổi.
Có đôi khi làm việc quá lý trí đáng sợ như vậy đấy.
Vì ngươi đã biết rõ kết quả như vậy cho nên ngươi có phí công cố gắng thì cũng không thể tự an ủi bản thân được chút nào.
“Chu Thiên cảnh giết Đằng Long cảnh, ta đã giết địch vượt cảnh giới đúng không? Chỉ có thiên tài lợi hại mới có thể làm được những chuyện như vậy.” Triệu Lãng thở hổn hển đầy khó khăn, nói: “Hóa ra đây chính là thế giới của thiên tài. Ta đã nhìn thấy rồi...”
“Ngươi gạt ta!” Trên mặt Ngụy Nghiễm đều là vết máu, không thể nhìn thấy rõ cảm xúc nhưng y nói: “Ngươi nói lựa chọn của ta mới là đúng. Ngươi nói ngươi cũng lựa chọn như vậy.”
Y lặp lại: “Ngươi gạt ta.”
Lúc ba tên đeo mặt nạ cùng xuất hiện, không ai chú ý đến một tiểu tu sĩ Thông Thiên cảnh, Triệu Lãng vốn đã rời đi. Nhưng y lựa chọn quay lại, lựa chọn chiến đấu.
Lựa chọn chiến đấu gần như đồng nghĩa với lựa chọn chịu chết, nhưng y vẫn lựa chọn như vậy.
“Ai cũng biết lựa chọn tốt nhất là gì nhưng không phải ai cũng có thể làm được, Ngụy Nghiễm.” Triệu Lãng cười, dùng đôi mắt vô lực kia nhìn Ngụy Nghiễm nói: “Ngươi là thiên tài thật sự, tính mạng của ngươi quan trọng hơn ta. Hãy sống, để báo thù cho thành Phong Lâm.”
Hóa ra, y đồng ý với phán đoán của Ngụy Nghiễm về kết cục của thành Phong Lâm nhưng trước đó vẫn ủng hộ lựa chọn ngu xuẩn của Phương Đại Hồ.
Có lẽ, đó không thể gọi là “ngu xuẩn” nhỉ?
Ngụy Nghiễm nắm lấy bàn tay y, bờ môi mấp máy mấy lần như muốn nói gì đó.
Nhưng Triệu Lãng đã nhắm mắt lại, vĩnh viễn không nghe thấy được nữa rồi.
...
Không biết bao lâu, tiếng kẽ đất nứt ra phá vỡ sự trầm mặc.
Ngụy Nghiễm ôm lấy thi thể của Triệu Lãng, ném y vào trong dung nham phun trào dưới kẽ đất.
Nhìn dung nham phun trào nuốt chửng lấy y.
Mọi người nói nhập thổ vi an.
Có lẽ có thể an, cũng có lẽ không thể.
Ngụy Nghiễm xách ngược Khoái Tuyết xoay người đi về phía thành Phong Lâm.
...
...
Dưới chân Tây sơn, Khương Vọng một tay dắt Khương An An, một tay dắt Tống Thanh Chỉ nhìn về phía thành Phong Lâm, trong lòng vừa buồn bực vừa phẫn nộ, vừa giận vừa đau đớn.
Đổng A đâu?
Ở trên Ngưu Đầu sơn hắn đã báo cáo với Đổng A chuyện Bạch Cốt Đạo.
Vì sao phía thành Phong Lâm vẫn không hề có chút chuẩn bị gì cho tai họa hôm nay?
Đổng A nói: “Việc này ta tự có sắp xếp.”
Đổng A nói: “Ta sẽ đích thân nói chuyện với Ngụy Khứ Tật.”
Đổng A nói: “Ta sẽ liên hệ với triều đình Trang Quốc.”
Nhưng hôm nay.
Sắp xếp đâu?
Chuẩn bị đâu?
Đổng A à! Ở đâu?
Lúc chạy ra khỏi thành Phong Lâm, hắn vẫn chờ đợi những chuẩn bị mà Đổng A đã nói.
Hai lần báo động, hắn vẫn tin rằng Đổng A đã đủ để coi trọng chuyện này.
Thế nhưng... không có phản ứng gì! Dân chúng cả thành đều phải chết, triều đình Trang Quốc vẫn không có phản ứng gì!
Đổng A ở đâu?
Đau khổ nhất không phải là tai họa vô tình như thế mà là tất thảy vốn đã có thể phòng ngừa!
Rốt cuộc Đổng A đang làm gì?
Bỗng nhiên, một đạo ba động nguyên lực hệ Thuỷ bị hắn cảm ứng được.
Khương Vọng không kịp thu liễm cảm xúc, kéo hai đứa bé ra sau lưng, trên tay xuất hiện hoa lửa.
Một hơi nước từ không trung rơi xuống, đáp xuống trước mặt Khương Vọng hiển hóa thành hình người.
Đó là một lão nhân khuôn mặt hèn mọn, thân hình hơi còng.
“Quế lão?” Vẻ mặt Khương Vọng thả lỏng, biết là tới đón Tống Thanh Chỉ.
“Quế gia gia!” Tống Thanh Chỉ nhảy tới, hơi kinh hãi nói: “Thành Phong Lâm sao rồi? Đáng sợ quá đi!”
Quế lão lưng vẫn còng nhưng nét lo lắng trên mặt cuối cùng cũng tan đi.
Ông ta vuốt ve trán của Tống Thanh Chỉ, nói với Khương Vọng: “Ta đi muộn một bước, không tìm thấy tung tích công chúa ở Minh Đức Đường lòng nóng như lửa đốt. Dọc đường lùng theo dấu vết đến đây, không ngờ tiểu hữu đã cứu được nàng. Lão phu thay mặt Thanh Hà Thủy phủ vô cùng cảm kích!”
Thanh Hà Thủy phủ?
Hóa ra cô bé đầu thắt đầy bím này là nữ nhi của Thanh Hà phủ quân!