Chương 209: “Không xong rồi, thành Phong Lâm sắp xong rồi”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng kích động, lập tức nói: “Quế lão, có thể nhờ ngài lập tức liên hệ với Phủ quân không? Thành Phong Lâm gặp phải đại nạn, cần lão nhân gia trợ giúp!”
Quế lão nhìn ánh mắt mong chờ của Khương Vọng, trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu.
Tống Hoành Giang đúng là rất mạnh nhưng tuổi già sức yếu, đã không thể đấu được mấy trận đại chiến.
Đặc biệt trong lòng ông ta biết rất rõ, Tống Hoành Giang sẽ không liều mạng vì triều đình Trang Quốc nữa.
“Thanh Hà Thủy phủ có thể che chở cho ngươi và muội muội ngươi, nhưng thành Phong Lâm... thứ cho sự bất lực của lão hủ.”
“Quế lão, giao ước mấy trăm năm giữa Trang Quốc và Thủy phủ.” Khương Vọng vội la lên: “Nhân tộc, thủy tộc nhân như một nhà!”
“Tiểu hữu, có một số việc ngươi không biết đâu. Triều đình Trang Quốc không xứng để Thanh Hà Thủy phủ ta đổ máu.” Quế lão nói: “Không nói những chuyện khác, triều đình Trang Quốc biết rõ công chúa đang ở thành Phong Lâm nhưng không có bất kỳ ai thông báo cho chúng ta một tiếng, suýt nữa để công chúa gặp nạn. Thân như một nhà mà vậy sao?”
Khương Vọng định nói hôm nay chỉ là tai nạn, có lẽ phía triều đình Trang Quốc cũng không nắm rõ tình hình. Song chính miệng hắn đã báo cáo với Đổng A, lời này ngay cả bản thân mình cũng không thể tự gạt được.
“Triều đình Trang Quốc là triều đình Trang Quốc, thành Phong Lâm là thành Phong Lâm... xin ngài...”
“Không phải lão hủ không giúp đỡ. Thủy phủ cũng có chỗ khó xử của Thủy phủ.” Quế lão cắt ngang lời hắn, rất thành khẩn nói: “Tiểu hữu, cùng ta về Thanh giang đi. Lão hủ đã chuẩn bị sẵn một chức vụ cho ngươi ở Thủy phủ, chắc chắn không kém gì vị trí hiện tại của ngươi ở lục địa đâu.”
“... Không cần.”
Khương Vọng biết rõ không thể cầu xin Thanh Hà Thủy phủ giúp đỡ nên dắt Khương An An quay người rời đi.
“Người đưa Thanh Chỉ trở về đi.”
“Tiểu hữu muốn đi đâu?”
Khương Vọng không quay đầu lại. “Thủy Tộc không giúp Nhân tộc. Nhân tộc kiểu gì cũng phải giúp Nhân tộc.”
Quế lão không nói gì, ánh mắt phức tạp.
“An An!” Tống Thanh Chỉ kêu lên.
Đợi An An xoay đầu lại, nàng ta chạy tới cởi dây chuyền trên cổ mình xuống đeo lên cổ Khương An An.
“Cái này có thể bảo vệ ngươi!” Nàng ta nói.
Sợi dây chuyền này có hình giọt nước, hoa quang lưu chuyển, trông rất bất phàm, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải đồ tầm thường.
Nhưng Quế lão hoàn toàn không có ý ngăn cản.
Khương An An ngẩng đầu nhìn Khương Vọng, thấy ca ca không từ chối liền cúi đầu để Tống Thanh Chỉ đeo dây chuyền cho mình.
“Thanh Chỉ, tạm biệt!”
“An An, tạm biệt!”
Mắt hai tiểu cô nương đều đỏ hoe sau đó cứ thế chia tay.
Một người đi hướng tây đến Kỳ Xương sơn mạch rồi đi Thanh giang.
Một người đi về phía nam, đến bên ngoài thành vực Phong Lâm, đi thành Tam Sơn.
Nếu nói có ai có thể cứu được thành Phong Lâm thì người Khương Vọng có thể nghĩ tới cũng chỉ có Đậu Nguyệt Mi trên người có thần thông Bạt Sơn.
Trước khi đất nứt ra, Triệu Nhữ Thành còn đang uống rượu trong phủ.
Từ trước đến nay y được chăng hay chớ, có thể uống thì uống, có thể lười thì lười.
Không có chuyện gì thì có thể không làm, không có nơi nào phải đi thì không đi.
Chủ động hay bị động, quanh đi quẩn lại cả thiên hạ cũng coi như một đời.
Y không muốn làm khó bản thân.
Rượu uống chưa đủ đô người đã say.
Đặng thúc bỗng nhiên xuất hiện, chụp lấy tay y: “Không xong rồi, thành Phong Lâm sắp xong rồi, chúng ta nhất định phải đi ngay lập tức!”
Ầm ầm!
Lúc này tiếng đất nứt đã nổ vang.
“Đợi một lát!” Triệu Nhữ Thành giật mình, lập tức tỉnh rượu. Y tuyệt đối không nghi ngờ phán đoán của Đặng thúc, cũng không kịp hỏi nguyên nhân, lý do sự việc chỉ lập tức nói: “Đến Minh Đức đường đón An An!”
Khương Vọng và Lăng Hà đều có năng lực tự vệ nhất định, chỉ có Khương An An vẫn còn là con nít, nguy hiểm nhất.
Đặng thúc cũng không dài dòng, kéo lấy Triệu Nhữ Thành đánh vỡ nóc nhà, như một đạo trường hồng kinh trời giáng xuống Minh Đức đường.
Ánh mắt ông ta hơi quét qua sau đó lại nhấc Triệu Nhữ Thành xông lên trời: “Cô bé đó không ở đây!”
“Cứu Khương Vọng! Cứu Lăng Hà!” Triệu Nhữ Thành giãy dụa trên không trung.
“Địa tai quá đột ngột, ta không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng ta có thể cảm giác được, đây chỉ là bắt đầu. Một khi nguy hiểm thật sự giáng xuống ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được ngài.” Tiếng của Đặng thúc trong gió thét rót vào tai y: “Không còn kịp nữa rồi!”
Đất đai bên dưới đang nứt ra, nhà cửa đang sập đổ.
Người chạy trốn, té ngã, chết đi, từ trên độ cao này nhìn xuống nhỏ bé như sâu kiến.
Triệu Nhữ Thành có thể cảm giác được sức lực trên tay Đặng thúc như sắt thép, bàn tay tóm lấy y rồi trong chớp mắt đã đi xa.
Y không làm được gì cả.
Không làm được gì cả.
Cuồng phong đâm vào mắt đau nhức, đâm cho nước mắt rơi đầy mặt.
...
Trong Thành Đạo viện.
Đương nhiên các tu sĩ phát giác ra nguy hiểm sớm hơn bách tính bình thường.
Bế quan, tụng kinh, diễn đạo tất cả đều lập tức hỗn loạn, khắp nơi đều là những bóng người tung bay loạn xạ.
Có đồng môn kéo gã một cái: “Mau trốn đi Lăng Hà!”
Có người lại hét lên: “Rút ra ngoài thành! Tạm gác lại mọi thứ đi!”
Cũng có người đang hét lên: “Mọi người mau đi cứu người! Tu sĩ chúng ta...”
“Cứu ai chứ? Ngay cả bản thân mình ta còn không cứu được!”
Viện trưởng, Phó viện trưởng tất cả đều không ở đây, ngoài bọn họ cũng chỉ có Tiêu Thiết Diện là có uy vọng tổ chức đệ tử toàn viện nhưng lúc này ông ta không xuất hiện.
Cả Thành Đạo viện như rắn mất đầu, vô cùng hỗn loạn.
Lăng Hà nhảy một cái đứng trên đỉnh đầu pho tượng Đạo Tổ.
Trước nay gã luôn quy củ, lúc nào cũng giữ lễ. Bây giờ trong lúc tình thế cấp bách gã lại giẫm lên đầu tượng Đạo Tổ, hoàn toàn không để ý hành vi khinh nhờn này sẽ khiến gã phải chịu trừng phạt gì.
“Cuộc đời của chúng ta là cuộc đời dài dằng dặc!”
Gã cao giọng nói: “Chúng ta tu hành siêu phàm ở Thành Đạo viện, đã được tắm trong vinh quang! Lần này giẫm vinh quang ấy dưới chân, nhét ra sau lưng hay đưa tay đón nhận nó là do các ngươi tự quyết định!”
Dứt lời, gã không hề dừng lại.
Gã lật người bắn qua bức tường, lao về phía Minh Đức đường với tốc độ nhanh nhất.
.