Chương 210: Tất thảy không kịp cáo biệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
...
Thành Tam Sơn, trong phủ thành chủ.
Đậu Nguyệt Mi tĩnh tọa không nói gì.
Không thể không nói Bạch Cốt Đạo chuẩn bị rất chu toàn. Cả thành vực Phong Lâm gần như long trời lở đất. Nhưng vừa ra khỏi thành vực Phong Lâm thì lại gió nhẹ mây trôi, vô cùng yên bình.
Tất cả hỗn loạn, tai họa, đều khống chế ở trong thành vực Phong Lâm.
Bên ngoài không thể nào biết được.
Vô Sinh Vô Diệt trận giống như một cái lồng khổng lồ, bao trùm tất thảy những thứ nó muốn hủy diệt.
Nhưng đối với Đậu Nguyệt Mi trên người có thần thông Bàn Sơn mà nói, động tĩnh của địa long trở mình, sơn băng địa liệt cho dù thế nào cũng không thể giấu diếm được.
Thành vực Phong Lâm quá xa không nói tới, bản thân bà là thành chủ thành Tam Sơn cũng không thể nào rời khỏi thành vực của mình khi nguy cơ tứ phía.
Nhưng dao động của Phi Lai Phong rõ ràng đã phản ứng trên hạt giống thần thông của bà.
Bàn Sơn thần thông giả không thể không quan sát chuyện núi rừng.
Nhưng mà, bà có thể cảm nhận rõ ràng, ở ngoài thành Tam Sơn có hơn năm người của Bạch Cốt Đạo tu vi Đằng Long cảnh đang cố thủ.
Đối phương hoàn toàn không che giấu hành tung.
Đây là sự uy hiếp trần trụi. Bạch Cốt Đạo đang thể hiện rõ thái độ, chấp nhận dùng năm cường giả Đằng Long cảnh để giữ chân bà.
Như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, bà cũng có thể ăn nói với triều đình Trang Quốc.
Mấy người đeo mặt nạ Bạch Cốt này đương nhiên không thể là đối thủ của bà nhưng ngăn cản bà một thời gian thì cũng không khó lắm.
Hơn nữa, lật úp Phi Lai Phong chẳng lẽ không phải tâm nguyện của bà sao?
Đại cục cái gì, tương lai đường hoàng cái gì thật sự có thể so với bách tính sống sờ sờ mà bà trị vì, có thể bì với nguyện vọng của vong phu sao?
Bà bị triều đình Trang Quốc làm tổn thương đến thấu tim.
Phụ thân, trượng phu, huynh đệ của bà, tất cả đều chết trận vì Trang Quốc.
Triều đình Trang Quốc còn lý do gì mà bắt một quả phụ như bà phải liều mạng?
“Truyền lệnh xuống.” Đậu Nguyệt Mi nói: “Phong bế cửa thành!”
Thống lĩnh nhỏ giọng nói: “Thành chủ, bên ngoài...”
“Nếu quả thật có đại sự gì, triều đình sẽ truyền lệnh xuống. Nếu chúng ta không nhận được mệnh lệnh vậy tức là không có chuyện đại sự.” Đậu Nguyệt Mi thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ không có hành động gì không tính là làm trái lệnh.”
“... Vâng!”
Trong tiếng nổ vang, cánh cửa thành Tam Sơn đóng chặt.
...
Thành Phong Lâm, trong phủ thành chủ, Ngụy Khứ Tật một lần nữa đứng dậy.
Đời này của ông ta, trong mắt chỉ có công lao sự nghiệp, dưới chân chỉ thấy tiền đồ.
Ông ta phải từ bỏ rất nhiều thứ mới đi đến được vị trí hôm nay.
Nhưng cho dù thế nào, hôm nay đã không còn lựa chọn nữa rồi.
Đây là thành của ông ta.
Đây là vinh dự của ông ta, huy chương của ông ta.
Là chứng minh cho phấn đấu cả đời của ông ta.
Nếu như không còn thành Phong Lâm, tất thảy những hy sinh của ông ta, thê tử của ông ta, chiến hữu của ông ta, con của ông ta... Tất cả những thứ ông ta từng từ bỏ còn có ý nghĩa gì nữa?
Ông ta đã chuẩn bị sẵn để giao phó cả cuộc đời ở đây.
Chết già ở thành Phong Lâm là một loại giao phó.
Chiến tử chưa chắc đã không phải.
Lục Diễm Bạch Cốt Đạo là lão ma đầu nhiều năm, so với Đại trưởng lão u Dương Liệt của Bạch Cốt Đạo có lẽ thanh danh không bằng.
Nhưng chỉ có những người thực sự tiếp xúc mới rõ, đôi mắt U Minh kia đáng sợ như thế nào.
Ngoại Lâu cảnh neo định tinh vực tứ phương, tiếp dẫn tinh quang cửu thiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vĩ lực của tinh không.
Đặc biệt đối mặt còn là cường giả như kiểu Lục Diễm.
Cửu Thiên Cương Phong, Ngụy Khứ Tật sống tại thành Phong Lâm lâu như vậy mới tạo dựng được đều đã bị đánh tan.
Ông ta đã liên tục đốt ba bức hồng tín nhưng cả thành Phong Lâm đều bị đại trận bao phủ, tin tức căn bản không thể truyền ra ngoài được.
Lúc này ông ta chỉ có thể hy vọng các thành lân cận có thể kịp thời phát giác ra nguy hiểm của thành vực Phong Lâm, chạy đến tham chiến và liên hệ với triều đình Trang Quốc.
Lần tập kích này nằm ngoài dự liệu của ông ta. Thậm chí trước khi bộc phát còn không có một chút báo hiệu gì.
Chắc chắn là việc khống chế thành Phong Lâm của ông ta đã xảy ra vấn đề nhưng giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ việc này.
Ông ta nhất định phải ngăn chặn đối thủ.
Cho dù như thế nào.
Bất chấp tất thẩy.
Nuốt máu xuống, ông ta chú ý thấy một tu sĩ trẻ đang đi tới.
Dư quang thoáng nhìn sang, đương nhiên ông ta nhận ra đó là tuấn tài Trương Lâm Xuyên của Thành Đạo viện.
“Trương Lâm Xuyên, nơi này ngươi không thể nhúng tay vào được!”
Ngụy Khứ Tật cứng rắn nói: “Đi liên hệ với chủ tướng Phương Đại Hồ của quân doanh ngoài thành, bảo hắn phân tán quân đội đi tìm nguồn gốc tai họa!”
“Thành chủ, không thử một lần làm sao biết được?” Trương Lâm Xuyên vừa đi vừa nói.
Ngụy Khứ Tật chăm chú nhìn Lục Diễm trên bầu trời rồi một lần nữa búng khỏi mặt đất.
Ông ta vứt lại một câu: “Lời này nếu đổi lại là Đổng A nói thì còn tạm được, ngươi còn non lắm! Đi ra ngoài thành đi!”
Mặc dù Đổng A chưa xuất hiện nhưng Ngụy Khứ Tật cho rằng Đổng A không phải loại người bỏ thành chạy trốn.
Đương nhiên ông ta vẫn sẽ cố gắng làm hết mức có thể.
Càng im miệng không nói, càng gian nan.
Tin tức tốt duy nhất là, trưởng lão u Dương Liệt trước đó gây chuyện ở Vân Quốc, bị Lăng Tiêu Các chủ đánh cho trọng thương sắp chết. Trong Bạch Cốt Đạo hẳn không ai có thể chèn ép được Đổng A,
Gió lốc điên cuồng gào thét trên không trung, Ngụy Khứ Tật dựng chưởng thành đao, từ dưới bay lên như muốn chém nát bầu trời.
Lục Diễm đành phải một lần nữa bỏ dở điều khiển đại trận, ánh mắt đảo qua, hai tay cầm chùy, mang theo cả người đánh xuống dưới.
Thanh quang cùng bạch quang chạm vào nhau.
Chưởng đao và chùy vừa chạm nhau liền tách ra.
Có tinh lực của thiên ngoại hỗ trợ, Ngụy Khứ Tật lại một lần nữa bị đánh rơi.
“Ngụy thành chủ!” Trương Lâm Xuyên thả người vọt lên, giống như định đỡ ông ta.
Với tu vi Thông Thiên cảnh của y thì căn bản không thể chịu đựng được dư ba trình độ này, trong nháy mắt sẽ bị nghiền nát.
“Cút đi!” Ngụy Khứ Tật vừa giận vừa lo, Đổng A dạy thế nào mà ra loại học viên không có đầu óc thế này chứ?
Miễn đi dư lực, ngoặt lại trên không trung.
Nhưng Trương Lâm Xuyên lại lăng không đạp mạnh, một lần nữa đuổi kịp ông ta.
“Không đúng!”