Chương 393: Tử Mẫu Ôn Linh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù Đỗ Như Hối là người chủ trì cuộc đuổi giết lần này, thì cũng không thể không thừa nhận là nhóm giáo đồ tà giáo này có ý chí cực kỳ vững chắc. Cho dù chỉ còn lại chút tro tàn, thì cũng nhất định phải coi chừng khả năng bọn tà giáo này hồi sinh trở lại.
Trở lại trong thiên điện của mình.
Trương Lâm Xuyên duỗi tay trái ra, trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện một miếng kính hình tròn được đặt ở giữa hai cái xương ngà voi.
Mặt kính màu trắng, chờ khoảng ba nhịp thở thì mới hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp.
Cảnh vật sau lưng nàng ta lờ mờ, không thể nhìn rõ là cái gì.
“Thánh nữ đại nhân.” Trương Lâm Xuyên cười nói: “Người đang ở đâu vậy?”
Diệu Ngọc cũng nở nụ cười, nụ cười này dường như khiến cho cả cung điện u ám trở nên bừng sáng: “Ngươi hi vọng ta đang ở đâu?”
“Là một tín đồ Bạch Cốt trung thực, đương nhiên ta hi vọng người có thể trở về, để giúp đỡ cho Thánh chủ chí tôn vĩ đại của chúng ta. Giúp ngài ấy sớm ngày hoàn thành việc thành lập Thần quốc ở hiện thế, mở ra lý tưởng của thời đại Bạch Cốt.”
“Sao ta lại không muốn về chứ?” Giọng nói của Diệu Ngọc chất chứa u oán: “Ta cũng muốn giúp hắn, để hắn yên tâm. Nhưng hắn có đồng ý để ta giúp hắn sao?”
“Ha ha ha.” Cuối cùng Trương Lâm Xuyên cũng bật cười: “Không phải không muốn, mà là không dám. Vương Trường Cát thật sự rất lợi hại, lại có thể khiến cho Tôn Thần không được nghỉ ngơi một giây nào. Trước đây là do ta lơ là, không ngờ thành Phong Lâm còn có một nhân vật như thế.”
“Mấy trăm ngàn người chết rồi, mãn vực bị diệt sạch. Trong số những người may mắn sống sót, kiểu gì cũng sẽ có một vài người thừa vận mà lên, kế vận mà thành.” Ánh mắt Diệu Ngọc lấp lánh, không biết đang nghĩ cái gì.
“Đúng vậy, còn có tên Chúc Duy Ngã nữa, tên này cũng khiến ta rất bất ngờ. Trước đây ta cảm thấy cái khí thế vô địch kia của hắn là do đang ở chỗ nước cạn, chưa gặp phải phong ba bão táp, thật sự là buồn cười. Bây giờ…” Trương Lâm Xuyên tấm tắc kinh ngạc.
Diệu Ngọc cũng không tiếp tục đề tài này, mà là chuyển hướng khác nói: “Lúc đó bên trong có Vương Trường Cát chống đỡ không ngừng, bên ngoài có Đỗ Như Hối hung hăng tham gia vào việc xóa bỏ dấu vết của Bạch Cốt, lại có Hoàng Phủ Đoan Minh nhìn chằm chằm. Còn Trang Cao Tiện, dù bị thương nhưng vẫn gắng gượng ẩn náu trong chỗ tối, Tôn Thần thấy chuyện không thể thành nên mặc kệ cho Vương Trường Cát chạy thoát, khiến cho toàn bộ thành Phong Lâm bị kéo vào trong khe hở U Minh để thu hút sự chú ý. Trên thực tế là để việc giáng thế được hoàn thành mà không bị quấy nhiễu, cộng với mưu đồ phục hưng Thần quốc.”
“Vì thế, theo quan sát của ngươi.” Nàng ta hỏi: “Sao qua lâu như vậy rồi mà Tôn Thần vẫn chưa công thành?”
“Xem ra Thánh chủ thật sự làm tổn thương trái tim của người rồi, nghe giọng nói của người không hề có lấy một chút thương tiếc nào…” Trương Lâm Xuyên hỏi ngược lại: “Thánh nữ thanh khiết không vướng một hạt bụi, thần hồn thanh tịnh, cứu độ chúng sinh, truyền bá công bằng. Xin hỏi, cảm giác lý tưởng theo đuổi từ nhỏ đến lớn bị sụp đổ như thế nào?”
“Ngươi và ta đều không phải người sống dựa trên lý tưởng.”
“Đúng vậy.” Trương Lâm Xuyên than thở: “Nói cái gì mà ‘Thánh chủ Thần chủ cộng trị cộng tôn, Thánh chủ coi giữ dương gian, Thần chủ ngụ cư U Minh’. Hóa ra, từ đầu tới cuối đều chỉ là một âm mưu, Đạo tử chẳng qua chỉ là vật chứa đựng Thần chủ giáng thế, cái gọi là Đạo tử thức tỉnh cũng chỉ là bị Thần chủ xóa đi toàn bộ ký ức. Thánh chủ là Thần chủ, Thần chủ là Thánh chủ…”
Diệu Ngọc cắt ngang lời của hắn ta: “Ta không nghĩ rằng ngươi lại quan tâm những người này.”
“Không, ta nhất định phải quan tâm.”
Trương Lâm Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhưng hắn ta không định giải thích gì thêm.
…
Bí pháp Thập Nhị Thần Tướng của Bạch Cốt Đạo vô cùng thần bí huyền diệu, nghe nói đó là phương pháp Hộ Đạo của Bạch Cốt Tôn Thần.
Mười hai Diện giả Bạch Cốt Đạo được truyền thụ phương pháp này cũng thuộc cao tầng trong Bạch Cốt Đạo, địa vị gần bằng với Trưởng lão, Sứ giả.
Nhưng cho đến hiện tại, chỉ còn lại bốn người.
Thử Diện và Khuyển Diện đã chết trong trận chiến với vệ quân của thành Phong Lâm.
Ngưu Diện, Mã Diện, Dương Diện, Kê Diện bị Chúc Duy Ngã tiêu diệt trong một trận chiến ở thành Bất Thục.
Hổ Diện bị Lê Kiếm Thu dùng thuật Đạo Kiếm giết chết sau khi dùng kiếm phá Thiên Địa Môn ở sơn vực thuộc quản lý của Song Giao Hội, Mạch quốc.
Ngay cả Trư Diện – người khiến cho Xà Diện kiêng kị nhất trong mười hai Diện Giả cũng bất ngờ chết trong một thị trấn nhỏ ở Gia Thành, thuộc quận Nhật Chiếu của Dương Quốc.
Mười hai Diện Giả đã chết mất tám.
Bây giờ chỉ còn lại Thỏ Diện, Hầu Diện, Long Diện cùng với nàng ta là còn sống.
Nàng ta càng ngày càng cảm thấy các cấp cao không quan tâm đến chuyện sống chết của bọn họ.
Cho dù bọn họ có tu vi uyên thâm hay sức chiến đấu phi phàm, nhưng có lẽ cũng chỉ là một vài quân cờ kiên cường bất khuất mà thôi… vốn dĩ cũng không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề ở chỗ “quân cờ” đã không nhiều, mà thế cuộc thì lại càng ngày càng nguy hiểm, không bao lâu nữa sẽ đến lượt nàng ta.
Không, hiện tại nàng ta đã rơi vào nguy hiểm rồi.
Vốn dĩ nàng ta không sợ chết, nhưng sau khi trốn thoát khỏi thành Phong Lâm, nàng ta càng ngày càng thấy sợ hãi đối với hai chữ “tử vong”.
Nàng ta không muốn chết.
Nàng ta có thể sống sót, không phải chỉ dựa vào bản thân nàng ta, không chỉ cho riêng mình nàng ta.
Cho nên nàng ta nhất định không thể chịu chết.
Hiện tại nàng ta đang ở trong Dương Quốc, mặc một chiếc áo khoác dài trùm đầu che giấu khuôn mặt.
Hai tay buông xuống bên người, trên ngón trỏ nhỏ dài bên tay phải có quấn một sợi dây màu xanh, cuối sợi dây có một cái lục lạc nho nhỏ treo lơ lủng.
Lục lạc kia lay động không ngừng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Sở dĩ nhấn mạnh miêu tả cái “dây xanh” kia là bởi vì đó không một sợi dây bình thường, mà là một cái gân xanh, là một cái gân được rút từ trên người một tu sĩ còn sống, sau đó được xử lí qua bằng bí pháp.