Chương 394: “Ngươi nên nhớ kỹ cái tên này.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chủ nhân cũ của sợi gân này là một tu sĩ của Quốc đạo viện Trang Quốc. Hắn ta dựa vào một bầu nhiệt huyết mà dám đuổi tận giết tuyệt không chịu buông tha.
Xà Diện sử dụng gân của hắn ta để làm chuông treo chính là để thể hiện sự tàn nhẫn.
Nhưng có lẽ chính bản thân nàng ta không nhận ra rằng: thực ra là bởi vì nàng ta sợ hãi, nên mới muốn đe dọa những sát thủ đang truy sát mình kia.
Vốn dĩ nàng ta cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm bởi vì bị điều đến Đông vực. Nàng ta thật sự không chịu nổi việc Trang Quốc lấy danh nghĩa quốc thù mà truy sát nữa rồi.
Nhưng sau khi biết được Trư Diện đã chết, nàng ta không thể nào an tâm được.
Có thể nhận thấy được điểm này qua ánh mắt cảnh giác quá mức của nàng ta.
Nhưng mà, việc nàng ta đi trên đường cũng không quá gây sự chú ý.
Ở Dương Quốc bây giờ, tâm trạng khủng hoảng và cảnh giác là thứ cảm xúc quá bình thường.
Mỗi người đi trên đường đều nghĩ mọi cách để bọc chặt mình lại.
Thậm chí Xà Diện còn thấy có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang ở ven đường, nhưng lại không một ai để ý đến, để ruồi nhặng bay đầy trên những thi thể đó.
Đến lúc mà ngay cả thi thể cũng không có người thu dọn, thì đó chính biểu hiện cho một quốc gia sắp sụp đổ.
Tất nhiên Xà Diện không có thứ gọi là lòng đồng cảm.
Cho nên nàng ta đi trên đường mà bước chân rất ung dung.
Không bao lâu sau nàng ta có thể hoàn thành mệnh mệnh tạm thời kia rồi rời khỏi. Nàng ta sẽ không đi báo thù ai đó giống như Trư Diện.
Kẻ thù đã chết ở trong thành Phong Lâm rồi.
Lấy đâu ra kẻ thù nữa?
Nàng ta nhẹ nhàng lắc lắc ngón trỏ, lục lạc dây xanh lay động nhưng không phát ra âm thanh nào.
Chiếc lục lạc dùng đến gân người để buộc, tất nhiên cũng không phải thứ đơn giản gì.
Bạch Cốt Đạo có mười hai Bạch Cốt Diện Giả, Thử Cốt Diện Giả đứng đầu.
Thử Diện chết rồi, thế nhưng những đồ vật của hắn ta vẫn còn đó.
Hắn ta là người đứng đầu mười hai Cốt Diện, sở dĩ hắn ta chết trận tại thành Phong Lâm là do hai nguyên nhân. Thứ nhất, Phương Đại Hồ dũng mãnh không sợ chết, cộng với Triệu Lãng và Ngụy Nhiễm tạo thành một tổ hợp phối hợp tuyệt diệu. Thứ hai là vì pháp khí bản mệnh của hắn ta do Thử Cốt Thần Tướng luyện chế cho, bởi vì nó quá nguy hiểm nên lúc đó vẫn được bảo quản ở tổng bộ Bạch Cốt Đạo. Vậy nên sức chiến đấu của hắn ta không được phát huy đến mức hoàn chỉnh.
Ngay cả tổ chức như Bạch Cốt Đạo cũng cảm thấy đó là một món đồ nguy hiểm…
Vậy mà món đồ đó lại đang nằm trong tay Xà Diện.
Nó chính là một chiếc lục lạc nho nhỏ không phát ra âm thanh, tên là Ôn Linh.
Nó còn có một tên gọi khác, đó là Ngọn Nguồn Ôn Dịch.
Chính chiếc lục lạc này đã tạo nên bệnh dịch đang tàn phá Dương Quốc.
Thánh Chủ là người quyết định chuyện này, Bạch Cốt Sứ Giả lập ra kế hoạch, người chấp hành nhiệm vụ là Trư Cốt Diện Giả, hiện tại lại do Xà Cốt Diện Giả tiếp nhận.
Nói chính xác hơn thì Ôn Linh vốn có một đôi, nó là Tử Mẫu Linh.
Mẫu Linh tạo ra dịch bệnh, Tử Linh hấp thu dịch khí.
Mẫu Linh của Ôn Linh đã hoàn thành sứ mệnh của mình, còn chiếc chuông trong tay Xà Cốt Diện Giả chính là Tử Linh.
Xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm gà không gáy. Mà tử khí với oán khi được sinh ra sau khi dịch khí bành trướng chính là thứ mà vị Tôn Thần U Minh kia muốn có được.
“Long Diện chỉ trung thành với Thánh chủ. Hầu Diệu giảo hoạt gian trá, liên hệ với tất cả mọi người. Thỏ Diện thì tuyệt vọng với sứ giả. Lục trưởng lão tâm tư khó dò. Thánh nữ… Thánh nữ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Xà Cốt Diện Giả loáng thoáng nghĩ.
Trước đây nàng ta sẽ không nghĩ đến những thứ phức tạp này, nhưng hiện tại lại không thể không nghĩ, không thể không nghĩ nhiều.
Bạch Cốt Đạo của hiện tại đã không còn là Bạch Cốt Đạo của trước đây.
Vĩnh viễn không phải.
…
Ngày mười lăm tháng sáu, Khương Vọng đã bỏ qua khiêu chiến phúc địa.
Hắn ngủ một giấc rất say. Hắn đã có chuẩn bị về việc Công sẽ giảm nên không có gì để tiếc nuối. Điểm duy nhất làm hắn tiếc nuối chính là mất đi một cơ hội giao đấu với cường giả.
Trên lý thuyết thì, với cảnh giới hiện tại của hắn dù cho không ngủ liên tục một thời gian thì cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. Nhưng đây lại là sau mười ngày mười đêm cứu vãn trấn Thanh Dương, tiện đà một mình một kiếm vào thành, chém chết thành chủ Gia Thành Tịch Mộ Nam cùng với một đội hộ vệ siêu phàm.
Thân thể tiến tới một loại cực hạn nào đó, không thể không tĩnh dưỡng nhờ vào giấc ngủ.
Còn Độc Cô Tiểu thì chuyển ghế ra cửa ngồi, ai khuyên cũng không đi.
Nàng ta cũng không tự nhận thức rằng mình mới tập võ không được bao lâu, nếu như thật sự có nguy hiểm thì cũng không làm được cái gì.
Lúc Khương Vọng tỉnh lại rồi đi ra khỏi cửa, không thể không nói lòng hắn thoáng cảm thấy an ủi.
Nhưng hắn lại chỉ hỏi: “Mọi việc trên trấn sao rồi?”
“Đã khống chế sơ bộ được rồi, vẫn có người chết, nhưng số người nhiễm bệnh mới đã ít đi rất nhiều.” Tiểu Tiểu báo cáo xong thì vui vẻ nói: “Lão gia, ngài tỉnh rồi?”
“Ừm.” Khương Vọng đưa tay ra khẽ vỗ nhè nhẹ lên vai nàng ta: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để ta xử lý.”
Bỗng nhiên ánh mắt của Tiểu Tiểu sáng lên, đây là lần đầu tiên Khương Vọng có hành động thân mật như vậy với nàng ta.
“Lão gia, ngài giết Tịch thành chủ sao?” Giọng điệu của nàng ta cũng nhanh lên, nói rằng: “Bọn họ đều nói hả lòng hả dạ đấy!”
“Hả dạ?” Khương Vọng lại không vì thế mà cảm thấy đắc ý, trái lại chỉ muốn thở dài: “Lúc Tôn Bình chết, người trong thành cũng hả lòng hả dạ đấy.”
Tiểu Tiểu nghe ra được sự sa sút tinh thần ở trong giọng điệu của Khương Vọng, nên không khỏi nói: “Tôn Bình?”
“Ngươi nên nhớ kỹ cái tên này.” Khương Vọng vòng qua bên người Độc Cô Tiểu: “Hắn mới thật sự là anh hùng.”
“Lão gia nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi.”
Khương Vọng lắc đầu một cái, rồi không nói gì nữa.
Thật ra Tiểu Tiểu không quan tam đến bệnh dịch, cũng không quan tâm đến anh hùng gì, thậm chí cũng không quan tâm mấy trăm ngàn bách tính trong khu vực Gia Thành sống chết thế nào.
Nàng ta dùng hết toàn sức lực cũng chỉ vì muốn chứng minh giá trị của bản thân mình, để cho mình không bị vứt bỏ lần thứ hai mà thôi. Nàng ta không thừa sức lựa để lo những chuyện khác, cũng không muốn quan tâm đến những chuyện đó.
Nàng ta như vậy…
Thực ra lại chính là biểu hiện của một loại “bệnh” đang thực sự tồn tại nhưng không thể nhìn thấy.