Chương 392. Sở Linh Xuyên không bao giờ chịu thua! (2)
...
Trên bàn gỗ chạm trổ xa hoa.
Một bàn cờ lớn bày trên bàn, mặt trên vẽ đồ án dãy núi lên xuống, còn đánh dấu các địa danh và cửa ải.
Giống như một bản đồ thật sự.
Bên cạnh đặt ba viên xúc xắc, còn có sừng tê giác ngà voi chế thành quân cờ, mặt trên điều khắc các loại đồ án khác nhau.
Lý Nhiên nhìn về phía hai vị công chúa hưng trí bừng bừng, nghi hoặc nói:
- Các ngươi cố ý gọi ta tiến cung, chỉ là để ta chơi cờ cùng các ngươi?
Thịnh Tri Hạ dùng sức gật đầu:
- Đúng vậy, cái này cờ quân hành, có lưu hành trong hoàng cung, tất cả mọi người đều mê!
Thịnh An Ức nói:
- Cờ này hai người không có cách nào chơi, ba đến bốn người mới là tốt nhất.
Lý Nhiên khó hiểu nói:
- Hoàng cung to như vậy, ba bốn người còn không tập hợp được?
Thịnh An Ức bất đắc dĩ nói:
- Tập hợp thì có thể tập hợp được, nhưng bọn họ cũng không dám nghiêm túc, chúng ta chơi đến bây giờ một lần cũng chưa thua qua.
- ...
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Được rồi, dù sao cũng đến đây, chơi cùng các ngươi một chút. Ai giảng cho ta một chút quy tắc?
Thịnh Tri Hạ kiên nhẫn giải thích cho hắn:
- Đầu xúc xắc quyết định lực hành động, quân cờ đi tới gây ra sự kiện, dựa theo cao thấp đạt được phân định thắng bại…
Lý Nhiên dở khóc dở cười.
Cái này không phải là cờ phi hành sao?
Chẳng qua so sánh với, cờ quân hành này càng thêm phức tạp, tính đối kháng cũng mạnh hơn, ngoại trừ vận khí bên ngoài cũng cần phải phối hợp với sách lược.
"Xem ra cuộc sống giải trí ở hoàng cung còn rất phong phú!
Thịnh Tri Hạ tiếc hận nói:
- Kỳ thật bốn người chơi là tốt nhất, cũng công bằng nhất, chỉ là chúng ta không gom đủ...
Còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến một âm thanh:
- Ai nói không gom đủ? Tính ta một người!
Mấy người nhìn lại, chỉ thấy Sở Linh Xuyên đang đứng ở một bên nóng lòng muốn thử.
Lý Nhiên nhíu mày nói:
- Ngươi còn chưa đi? Không sợ Thịnh Diệp tới tìm ngươi gây phiền phức?
- Thịnh Diệp tính là cái gì...
- Dừng, dừng lại!
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm:
- Xem như ngươi lợi hại, muốn chơi thì cùng nhau chơi!
Sở Linh Xuyên tùy tiện ngồi trên ghế:
- Quy tắc ta đều nghe được, các ngươi chờ bị ta hành hạ đến chết đi!
- ...
Sau một nén nhang.
Tẩm cung vang lên tiếng phẫn nộ rít gào.
- Lý Nhiên, ngươi rất đê tiện nha, cư nhiên muốn đánh lén!
- Đợi chút, lương thực của lão nương đâu?
- Nói xong một chọi một, ngươi vậy mà đốt lương thực của ta?
- Đáng giận a a a a!
Một quân cờ cuối cùng bị ăn luôn, Sở Linh Xuyên đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời hét dài.
Nàng ta oán hận trừng mắt Lý Nhiên:
- Ngươi tên tiểu nhân đê tiện này, căn bản không nói Võ Đức!
Lý Nhiên đúng lý hợp tình nói:
- Binh bất yếm trá, đầu óc của mình không dùng được, cũng đừng trách kẻ thù quá giảo hoạt.
- Ngươi nói ai đầu óc không tốt?
- Ai thua đầu óc người đó không tốt.
- ...
Sở Linh Xuyên tức giận ngứa cả răng, hận không thể ấn Lý Nhiên trên đất đánh một trận.
- Hừ, tính toán này ta lơ là, chúng ta lại đến một ván!
- Còn?
Lý Nhiên khoanh tay:
- Xem ra ngươi vẫn không phục.
Sở Linh Xuyên cười lạnh nói:
- Vừa rồi chẳng qua là phong thủy mà thôi, ngươi sẽ không thật sự cho là ta chơi không thắng ngươi chứ?
Lý Nhiên gật đầu:
- Đi, kế tiếp chúng ta thêm điểm trừng phạt đi.
Bàn tay to của Sở Linh Xuyên vung lên:
- Ngươi tùy tiện phạt sao cũng được, dù sao ta cũng không có khả năng lại thua một ván nữa!
...
Một lúc lâu sau.
Trên mặt Sở Linh Xuyên dán đầy giấy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, phẫn nộ thở hổn hển.
Mỗi lần thở đều thổi tờ giấy tung bay.
- Khụ khụ.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Hình như không còn chỗ để dán, ngươi xác định muốn chơi tiếp sao?
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi dựa vào cái gì chỉ đánh ta mà không đánh các nàng?
- Bởi vì ngươi dễ bắt nạt.
- Ta khác sao...
- Trò chơi gì mà chán ngắt, không có một chút thú vị nào!
Sở Linh Xuyên khoanh tay lại rồi tức giận ngồi xuống ghế.
Vẻ mặt Lý Nhiên nén cười.
Ngược lại nữ nhân này cũng không thật sự khờ khạo.
Tuy nhiên tính tình của nàng ta vô cùng thẳng thắn nên nhất định sẽ không thay đổi, lại cộng thêm sự liên minh theo bản năng của ba người bọn họ thì căn bản một phần thắng nàng ta cũng không có.
Hắn giễu cợt nói:
- Ta đã nói xong hết rồi nên nếu như đầu óc của ngươi không được tốt lắm thì cũng không cần làm khó mình.
- Có cái rắm!
Sở Linh Xuyên thở hổn hển.
- Các ngươi đã nói từng người sẽ tự chiến nhưng kết quả là tất cả các ngươi đều nhằm vào ta, các ngươi chính là đang khinh thường người khác!
Mỗi một câu nói của nàng ta, khí tức đều bay lượn ở trên tờ giấy.
Ba người cảm thấy buồn cười khi chứng kiến cảnh tượng này.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Thế nào, không chịu thua sao?
- Người nào không chịu thua chứ?
Sở Linh Xuyên oán hận nói:
- Rõ ràng là các ngươi đang chơi xấu!