Chương 588. Người quen cũ! Thành cũng Lý Nhiên, bại cũng Lý Nhiên!
Chỉ nói riêng về trình độ phồn vinh và giàu có, thành thị có thể so sánh được với nơi này thật sự không nhiều lắm.
Thạch Ngọc Thừa cười nói:
- Hạng lão đệ khiêm nhường, cái Giang Li Thành này mặc dù không tệ, nhưng tài phú và nguy hiểm cùng tồn tại.
Nói xong liếc mắt nhìn hai phía, thấp giọng nói:
- Cách đó không xa chính là Vân Kiếm Đảo, lấy tính khí của vị Kiếm Thủ kia... ngộ nhỡ trở mặt với Thịnh tộc, không phải lão tử là người thứ nhất xui xẻo sao ?
Mặc dù lời này có chút khuếch đại, nhưng chính là tình hình thực tế.
Tiếp giáp với đỉnh cấp tông môn, áp lực cũng không phải lớn bình thường, kẹp ở giữa Vạn Kiếm Các và Thịnh tộc, thực sự khiến hắn phải lo lắng đề phòng.
Cũng may đệ tử Vạn Kiếm Các coi như là chính phái, nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự.
Hạng Trạch cười khổ nói:
- Được rồi lão ca, ngươi cũng đừng tố khổ với ta, ngươi thảm hơn nữa cũng không thảm bằng lão đệ ta.
- Hả?
Thạch Ngọc Thừa nhíu mày nói:
- Nghe ý tứ của ngươi, chắc đã xảy ra chuyện gì ?
Hạng Trạch thở dài, thấp giọng nói:
- Ta đã từ chức thành chủ Thanh Châu Thành.
- Cái gì ? !
Thạch Ngọc Thừa nghe vậy nhất thời ngây dại.
- Huynh đệ, ngươi thật sự không làm nữa ? Tuy Thanh Châu Thành thiếu màu mỡ, nhưng hơn ở cái an ổn, tại sao ngươi xung động như vậy ?
Thanh Châu Thành ở trung bộ Hạo Thổ, thuộc về phạm vi mở rộng của Vô Ương đế đô, xung quanh cũng không có tông môn lớn nào.
Kiếm không nhiều lắm, nhưng thắng ở an toàn.
Thuộc về loại có thể an ổn dưỡng lão.
Không nghĩ tới Hạng Trạch lại không làm ?
Hạng Trạch bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, bất đắc dĩ nói:
- Không phải ta không muốn làm, mà là thực sự không làm nổi...
Chân mày Thạch Ngọc Thừa càng nhíu sâu hơn:
- Xin lắng nghe ?
Hạng Trạch nói:
- Ngươi cũng biết ma tử Lý Nhiên chứ ?
Thạch Ngọc Thừa gật đầu nói:
- Đương nhiên biết, hiện tại toàn bộ Hạo Thổ, còn có người nào không biết vị Thánh Tử kia sao?
Hạng Trạch tiếp tục nói:
- Vậy ngươi có biết, Lý Nhiên đã từng đã tham gia đại hội trừ ma, còn đánh cho đệ tử các tông môn chính đạo đầy thương tích mình. Trong đó bao gồm cả thiên kiêu số một Lâm Lang Nguyệt không ?
Thạch Ngọc Thừa suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ta nhớ được việc này, ý của ngươi là...
Hạng Trạch khổ sở nói:
- Việc này phát sinh ở Thanh Châu Thành! Đám người trong chính đạo không dám gây sự với Lý Nhiên, mỗi một người đều bắt ta tới xả giận!
Thạch Ngọc Thừa:
- ...
Lúc trước Lý Nhiên dãy dỗ đám đệ tử chính đạo một trận, trong đó bao gồm cả Trần Trục Thiên và Lâm Lang Nguyệt.
Đối với sự kiện này, Thiên Xu Viện cũng không nói gì thêm về việc tiêu diệt Lý Nhiên, coi như không giải quyết được gì.
Nhưng Vạn Kiếm Các lại không chịu từ bỏ ý đồ.
Chuẩn xác mà nói, là Trần Trục Thiên cắn chết không thả.
Người này không dám đối phó Lý Nhiên, liền trút oán cơn giận lên trên người Hạng Trạch, liên hợp những tông môn nhị lưu khác, mỗi ngày đi Thanh Châu Thành tìm hắn để gây sự.
Nếu không phải Hạng Trạch do Thịnh tộc bổ nhiệm thành chủ, sợ rằng hiện tại đã là một cỗ thi thể!
- Hóa ra là có chuyện như vậy.
Thạch Ngọc Thừa hơi trầm ngâm:
- Vậy lần này ngươi tới tìm ta, là vì...
Hạng Trạch xoa xoa mi tâm:
- Lần này qua đây, chính là muốn lão ca đáp cầu dắt mối, có thể gặp mặt một lần với Trần Trục Thiên, trước mắt giải quyết triệt để việc này.
Hắn đã bị ép đến tuyệt lộ.
Trần Trục Thiên không coi vào đâu, nhưng Đông Hải Kiếm Lan Trần Bắc Hà cũng không phải là dễ trêu, đây chính là đại năng Độ Kiếp thành danh đã lâu!
Một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn!
Cho nên trước khi gây ra chuyện chết người, Hạng Trạch quyết định tới nói chuyện mềm dẻo trước.
- Trần Trục Thiên ?
Vẻ mặt Thạch Ngọc Thừa có chút cổ quái, lắc đầu nói:
- Huynh đệ, khả năng ta không giúp ngươi được việc này.
Hạng Trạch nghe vậy sửng sốt.
Mặc dù hai người không phải là huynh đệ ruột, nhưng đều xuất thân từ đạo, quan hệ vẫn vô cùng tốt.
Không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy.
Thế nhưng Hạng Trạch cũng không có miệt mài theo đuổi, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Đã như vậy, ta cũng không gây thêm phiền toái cho Thạch huynh nữa.
Sau đó chắp tay, muốn đứng dậy rời đi.
- Haiz, đừng nóng vội.
Thạch Ngọc Thừa ấn bờ vai của hắn:
- Ngươi không hiếu kỳ, vì sao ta không giúp ngươi à ?
Hạng Trạch lắc đầu:
- Nếu Thạch ca không thể giúp một tay, tự nhiên là có nỗi khổ tâm, ta cần gì phải hỏi nhiều ?
Thạch Ngọc Thừa cười nói:
- Không phải là ta không thể giúp ngươi, mà là Trần Trục Thiên đã xong rồi.
- Xong ?
Hạng Trạch cau mày nói:
- Thạch ca nói vậy là có ý gì ?
Thạch Ngọc Thừa bình chân như vại nói:
- Trần Trục Thiên bị đánh thành trọng thương, đến nay còn hôn mê bất tỉnh. Cha hắn Trần Bắc Hà bị chém tu vi, đánh vào chỗ sâu trong Tử Hải năm mươi năm, cơ bản cũng là một phế nhân.
- Ngươi nói, có phải hắn đã xong đời hay không?
- Hả? !