Chương 592. Sở Linh Xuyên thẹn quá thành giận!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của Thẩm Nịnh, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì ?
- Ta gọi là Thẩm... à, ta gọi là Lý Cương Đản.
Thẩm Nịnh vẫn không quên thân phận giả của mình.
- Lý Cương Đản ?
Thạch Ngọc Thừa giật mình.
Lý Cương Đản là muội muội "Lý Thiết Trụ", là đệ tử thân truyền Sở Linh Xuyên mới thu, việc này cũng không phải là bí mật gì.
- Nếu như nàng là Lý Cương Đản, vậy sư tôn trong miệng nàng... Chẳng phải là Kiếm Thủ Sở Linh Xuyên sao ? !
Thạch Ngọc Thừa nhìn sang thanh y nữ tử phía trước mắt, trong đầu trống rỗng, một cỗ cảm giác mát lạnh từ xương cấp tốc lan tràn lên não.
Lông tóc toàn thân dựng ngược lên!
- Không phải, không thể nào ? !
Tay áo Sở Linh Xuyên vung lên, trong nháy mắt đám sương trên mặt tiêu tán, lộ ra một gương mặt hiên ngang tinh xảo.
Nàng cắn chặt hàm răng, oán hận nói:
- Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào ?
Thạch Ngọc Thừa:
"…"
Thạch Ngọc Thừa nhìn thanh y nữ tử trước mắt, trong nháy mắt sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Mặc dù hắn không biết Sở Linh Xuyên, nhưng nữ nhân này cho hắn một loại cảm giác hết sức nguy hiểm, đó là uy áp đến từ linh hồn, giống như là thiên thần đang quan sát con kiến hôi vậy.
Lại tăng thêm lời Thẩm Nịnh vừa mới nói...
Sợ rằng thân phận này là tám chín phần mười!
Đây chính là đại năng Đế cấp, Vạn Kiếm chi chủ trong truyền thuyết!
Hắn lại còn nói đối phương là tình nhân của Lý Nhiên ?
Đây không phải là đang tìm chết sao? !
Sở Linh Xuyên lạnh lùng nói:
- Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào, ta tận lực thỏa mãn ngươi.
- ...
Đầu gối Thạch Ngọc Thừa mềm nhũn, phù phù một tiếng té quỵ dưới đất, cả người giống như lạnh run rẩy.
- Ta, ta... Sở Kiếm Thủ tha mạng!
Trong lòng hắn hối tiếc không kịp.
Có thể ngồi vào vị trí thành chủ chắc chắn không phải một kẻ ngu, dưới tình huống bình thường, hắn không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Thế nhưng vừa rồi trải qua thay đổi, Lý Nhiên lại dễ nói chuyện ngoài ý liệu, trong lúc nhất thời làm cho tâm thần hắn có chút thả lỏng...
Vốn là muốn nịnh bợ một cái, không nghĩ tới vỗ lên chân ngựa!
Thạch Ngọc Thừa run rẩy quỳ trên mặt đất:
- Sở Kiếm Thủ, tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tiểu nhân!
- ...
Sở Linh Xuyên mặt vô biểu tình, thế nhưng sát khí lại càng phát ra cuộn trào mãnh liệt.
Hạng Trạch có chút không phục hồi lại tinh thần.
Nhưng nhìn đại ca "Bang bang" dập đầu bên cạnh, sau khi do dự một chút, cũng quỳ xuống theo.
Trong lúc nhất thời tiếng dập đầu liên tiếp vang lên.
- Sở Linh Xuyên ?
Hạng Trạch vừa dập đầu, vừa có chút ngẩn ra:
- Tại sao Sở Kiếm Thủ lại tới Giang Li Thành đi dạo ? Hơn nữa... còn đi nắm tay Lý Nhiên?
Lúc này, Sở Linh Xuyên cũng chú ý tới, mình vẫn đang nắm tay Lý Nhiên, mặt cười nhất thời đỏ lên, vội vàng rút tay ra.
Sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lý Nhiên.
Đều do tên nghịch đồ này!
Lý Nhiên tỏ vẻ vô tội.
Việc này có quan hệ gì với hắn ?
Sở Linh Xuyên bình phục tâm tình, thản nhiên nói:
- Thạch Ngọc Thừa đúng không ? Ngươi có di ngôn gì ?
- Kiếm Thủ!
Sắc mặt Thạch Ngọc Thừa tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cả người tê liệt trên mặt đất giống như bùn nhão.
Đế cấp không thể nhục.
Những lời hắn vừa mới nói, nếu đổi thành những người khác, cũng chỉ là một phen vui đùa mà thôi.
Nhưng nếu như là Sở Linh Xuyên mà nói...
Vậy hắn chính là đáng chết!
Toàn bộ lầu hai nổi lên cuồng phong, trong nháy mắt thân thể Thạch Ngọc Thừa bay lên bầu trời, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Giống như là dê đợi làm thịt.
Ánh mắt Sở Linh Xuyên hơi chớp động, giống như đang nghiên cứu khai đao từ nơi nào.
Thời điểm lòng Thạch Ngọc Thừa như tro nguội, chỉ nghe bạch y nữ tử ở một bên nói:
- Được rồi, nói như thế nào ngươi cũng là chưởng môn chính đạo, lại công nhiên hạ sát thủ đối với một phương thành chủ, truyền đi sẽ xảy chuyện gì ra ?
- Chính đạo thì làm sao ?
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Ai nói chính đạo thì không thể giết người ? Dám nói với ta như vậy, coi như là Thịnh Diệp ta cũng giết, một tên tiểu thành chủ tính là cái gì ?
- Hơn nữa, Dịch Thanh Lam, vừa rồi hắn cũng nói đến ngươi, chẳng lẽ ngươi nhịn như thế ?
Thạch Ngọc Thừa nghe vậy lại ngây dại lần nữa.
- Dịch, Dịch Thanh Lam ? !
Chỉ thấy tay áo bạch y nữ tử kia bay bay, hình như trên đạo bào tinh khiết màu trắng có thêu lưu vân, đại đạo minh minh khiến người ta nhìn không rõ.
Đây là Thiên Xu Thần Nữ Dịch Thanh Lam ?
Hắn không ngờ một câu nói đắc tội hai vị đại năng Đế cấp ? !
Mắt Thạch Ngọc Thừa tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Hạng Trạch vội vàng dập đầu ở một bên cũng cứng đờ, sau khi trầm mặc một hồi lâu, liền chậm rãi lui về sau.
Hai vị đại năng Đế cấp, hơn nữa còn là hai người mạnh nhất chính đạo.
Đừng nói hai người bọn họ, coi như là Thịnh Diệp tới cũng phải bàn giao nơi này!
Con mẹ nó ta đang liều mạng sao!