Chương 593. Sở Linh Xuyên thẹn quá thành giận! (2)
Dịch Thanh Lam cũng không có tức giận, thản nhiên nói:
- Dù sao cũng chỉ là vui đùa mà thôi, Sở Kiếm Thủ không cần bụng dạ hẹp hòi như thế.
- Ta bụng dạ hẹp hòi ?
Sở Linh Xuyên bị tức quá:
- Bọn họ nói ta là Lý phu nhân, sau đó còn nói ta là tình nhân của Lý Nhiên. Chẳng lẽ chuyện này còn không đáng chết ?
Dịch Thanh Lam đánh giá nàng, hỏi ngược lại:
- Bần đạo thấy ngươi bị nói trúng ? Thẹn quá thành giận đúng không?
- ...
Mặt Sở Linh Xuyên hiện lên một tia ửng đỏ.
Quả thật bị đối phương nói trúng rồi, trong lòng nàng cũng không quá tức giận, mà nhiều hơn là bị người ta nhìn thấu, xấu hổ và giận dữ...
- Xú đạo cô, ngươi nói bậy bạ gì đó! Muốn chết đúng không!
Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Dịch Thanh Lam.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Bần đạo đã đồng ý với Nhiên Nhi rồi, sẽ không cãi nhau với ngươi. Vất vả lắm hôm nay mới có thể đi dạo một chút với Nhiên Nhi, bần đạo không muốn thấy máu, không duyên cớ phá hư tâm tình.
- Chuyện này...
Sở Linh Xuyên nghe vậy cũng có chút do dự.
Giết tên Thạch Ngọc Thừa này chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng đúng là sẽ ảnh hưởng tâm tình cả ngày, quan trọng nhất là... Lý Nhiên có cảm thấy nàng là một người cuồng bạo lực hay không?
Lần đầu tiên Sở Kiếm Thủ lo lắng hình tượng của mình.
Lúc này Lý Nhiên cũng lên tiếng khuyên nói:
- Quên đi sư tôn, hắn chỉ vô tâm lỡ lời, không cần thiết vì thế mà gây chiến.
- Khụ khụ, các ngươi đều nói như vậy, ta cũng miễn cưỡng tha hắn một mạng!.
Sở Linh Xuyên mượn thang bước xuống, cuồng phong dừng lại, Thạch Ngọc Thừa "Phù phù" một tiếng té ngã trên mặt đất.
- Đa tạ Kiếm Thủ không giết! Đa tạ Dịch đạo trưởng, đa tạ Lý thánh tử!
Thạch Ngọc Thừa như được đại xá, lại bắt đầu "Bang bang" dập đầu.
- Được rồi, mau cút đi, thấy ngươi là phiền.
Sở Linh Xuyên không nhịn được phất phất tay.
Thạch Ngọc Thừa không ngừng rối rít nói:
- Vâng, cút, tiểu nhân liền cút!
Nói xong, hắn ôm đầu gối mình, thực sự lăn xuống dưới lầu giống như một quả cầu.
- ...
Lý Nhiên dở khóc dở cười.
Vị Thạch thành chủ này, thật sự là một nhân tài đạp mã.
Hạng Trạch nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Lý thánh tử, vậy tại hạ cũng xin được cáo lui trước ?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Đi đi, hình như đầu óc vị Thạch đại ca này của ngươi không tốt lắm, đi theo hắn lăn lộn, ngươi tự giải quyết cho tốt.
-... Tại hạ biết rồi.
Hạng Trạch cung kính lên tiếng chào hỏi, sau đó cũng nhanh chân đi xuống lầu.
...
Bên ngoài Đông Hải Lâu.
Hai người đứng ở ngoài cửa, trên mặt tái nhợt lòng vẫn còn chút sợ hãi
Thạch Ngọc Thừa lau mồ hôi lạnh, chăm chú nói:
- Hiền Đệ, vi huynh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hay là ngươi đảm nhiệm luôn chức thành chủ này đi !.
Hạng Trạch nghe vậy sửng sốt:
- Hả? Vậy ngươi làm cái gì ?
Thạch Ngọc Thừa cười khổ nói:
- Đắc tội hai vị cường giả Đế cấp, ngươi cảm thấy ta còn dám lăn lộn ở cái Giang Li Thành này sao?
Hạng Trạch nhức đầu:
- Dù sao ngươi cũng đã đắc tội hai vị Đế cấp rồi, đi đâu còn không giống nhau ? Nếu các nàng muốn giết ngươi, chỉ sợ ngươi tránh trong chăn Thịnh Hoàng cũng vô dụng?
- ...
Thạch Ngọc Thừa suy nghĩ một chút, hình như thực sự có chuyện như vậy...
Hạo Thổ tuy lớn, lại không chỗ dung thân!
Hạng Trạch an ủi:
- Được rồi đại ca, hai vị kia muốn ngươi chết, ngươi căn bản không chạy được, nếu không muốn giết ngươi, ngươi cũng không cần chạy.
- Cho nên vẫn an tâm làm thành chủ của ngươi đi ! Có thể hưởng thụ một ngày thì một ngày, từ giờ trở đi, sống lâu mỗi một ngày ngươi đều lãi.
- Nghĩ như vậy, không phải trong lòng thoải mái hơn sao ?
Khóe miệng Thạch Ngọc Thừa co quắp một trận.
- Ngươi thật con mẹ nó biết an ủi người mà!
Bên ngoài Đông Hải Lâu.
Trên đường phố.
Ánh mắt Thạch Ngọc Thừa biến hóa, cúi đầu suy tư điều gì.
Mặc dù lời nói Hạng Trạch khó nghe, thế nhưng thật sự có vài phần đạo lý.
Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam đều là đại năng đứng đầu Đế cấp, vô luận thực lực hay là địa vị, đều nằm ở đỉnh phong Hạo Thổ.
Đắc tội các nàng, không phải muốn chạy trốn là có thể trốn đi được.
Tuy Hạo Thổ mênh mông rộng lớn, nhưng cũng không có chỗ cho hắn dung thân!
Cho nên cùng với vong mệnh thiên nhai, ăn bữa hôm nay lo bữa mai, còn không bằng ở lại Giang Li Thành hảo hảo hưởng thụ nhân sinh.
- Huynh đệ, ngươi nói các nàng có bỏ qua cho ta không ?
Vẻ mặt Thạch Ngọc Thừa có chút lo lắng.
Tuy cuối cùng Sở Linh Xuyên không có động thủ, nhưng hắn vẫn lo lắng bị đối phương trả thù.
Hạng Trạch lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy không có việc gì. Đại năng Đế cấp muốn giết chết chúng ta, cũng không khác gì bóp chết một con kiến cả. Muốn giết đã sớm giết, làm sao còn thả ngươi rời đi ?
Thạch Ngọc Thừa gật đầu:
- Đúng là đạo lý này.
- Hơn nữa…
Hạng Trạch nhìn chung quanh một chút, đưa lỗ tai thấp giọng nói:
- Không biết Thạch huynh có phát hiện hay không, hai vị đại năng kia đều rất nghe Lý thánh tử? Nếu Lý thánh tử không muốn ngươi chết, chắc chắn Sở Kiếm Thủ sẽ không động thủ.
- Ừm...
Thạch Ngọc Thừa hơi trầm ngâm.