Chương 703. Dịch Thanh Lam nhìn trộm chân tướng!
Sở Linh Xuyên thần tình trầm trọng gật đầu.
- Đương nhiên nhớ, Hoàng Kim thịnh thế…không chỉ là nhân tộc phát triển, mà cả yêu tộc cũng phát triển.
- Cho nên việc phát sinh tiếp theo đây cũng là vì giữ vững địa vị của nhân tộc, nhất định phải giúp nhân tộc nhanh chóng mạnh lên.
Dịch Thanh Lam tự tin nói:
- Mà Nhiên Nhi, là thiên tài mạnh nhất những năm gần đây, cũng là người có tư cách và năng lực nhất hiện tại! ta tin vì nghĩ cho đại cục, Lãnh Vô Yên không có lý do từ chối.
- Bần đạo gọi đây là kế hoạch ‘Tạo đế’.
Sở Linh Xuyên nghe xong thì sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, không ngừng cảm thán nói:
- Dịch đạo trưởng đúng là cáo già!
- …
Khóe miệng Dịch Thanh Lam giật giật:
- Nếu như không biết nói gì, người có thể ngậm miệng lại!.
- Ý tưởng này vô cùng bình thường, người bình thường cũng nghĩ ra được, sao ngươi tự xưng thông minh.
Dịch Thanh Lam không vui.
Lại còn nói mình là cáo già?
Thiên Xu Nữ Thần cũng có lúc giận dỗi vô cùng.
- …
Sở Linh Xuyên lúng túng gãi đầu một cái.
Nàng đúng thật chưa nghĩ tới cách này bao giờ.
So sánh với Dịch Thanh Lam thì ý tưởng của nàng đơn thuần hơn một chút.
Đừng tưởng Dịch Thanh Lam bình thường không màng thế sự, thế nhưng lòng lại như Minh Kính soi rõ mọi chuyện.
Nếu không…Viện Thiên Xu làm sao có thể yên ổn tại vì trong nhiều năm như vậy?
Có thể tu luyện tới cảnh giới này, ai lại không phải thiên tài.
Chỉ là không biểu hiện ra, một phần nguyên nhân nữa là do tính cách, nhưng thực tế đều là nhân tài.
Ngoại trừ Sở Linh Xuyên.
Sở Linh Xuyên sờ cảm, suy nghĩ rồi nói:
- Ý ngươi là lợi dụng tình thế áp bức Lãnh Vô Yên, bắt nàng phải thả người?
- Từ áp bức này nghe không được hợp lắm, chắc là hợp tác thì đúng hơn.
Dịch Thanh Lam dừng lại rồi nói:
- Nhưng ngươi nói thế cũng không sai.
Sở Linh Xuyên gật đầu:
- Ý kiến hay.
Dù là chính đạo hay ma đạo, bình thường đánh nhau có kịch liệt tới đâu, nhưng đụng đến vấn đề lợi ích của nhân tộc. Thì sẽ đều đứng chung chiến tuyến.
Nếu không Nhân tộc chắc chắn bị huỷ diệt.
Đây chính là ranh giới cuối cùng.
- Thế nhưng…
Sở Linh Xuyên do dự một lúc mới nói:
- Lãnh Vô Yên từ trước tới giờ đều vô pháp vô thiên, có bao giờ theo cách bình thường, ta lo cách này sẽ làm nàng khó chịu, dẫn đến kết quả ngược lại.
Dịch Thanh Lam lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, trong mắt Lãnh Vô Yên, không có gì quan trọng hơn Lý Nhiên.
- Nếu Hoàng Kim thịnh thế đến thật, người đứng mũi chịu sào còn không phải mấy trưởng môn như chúng ta, nàng cũng sẽ hy vọng Lý Nhiên mạnh hơn để có năng lực tự vệ.
- Mà bây giờ ba chúng ta cùng bồi dưỡng, trợ giúp Lý Nhiên sớm chứng đế cấp, Lãnh Vô yên còn có lý do cự tuyệt?
Hai mắt Sở Linh Xuyên sáng lên:
- Có lý.
Nàng giơ ngón tay cái lên, hưng phấn nói:
- Không hổ danh Dịch đạo trưởng, đúng là lão làng…Ha ha, thông thái hơn người!
- …
Dịch Thanh Lam không thèm để ý đến nàng.
Sở Linh Xuyên lại khẩn trương nói:
- Vậy chúng ta lập tức đi Bắc Địa chứ?
- Gấp cái gì?
Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ nói:
- Lý Nhiên vừa về có hai ngày, Lãnh Vô Yên nhất định chưa muốn thả người. Cứ chờ thêm đi.
- Được rồi…
Sở Linh Xuyên nghe xong lời này thì ỉu xìu như quả bóng hết hơi.
Mặc dù biết đối phương nói sự thật, nhưng trong lòng vẫn chó chút mất mát.
Từ khi Lý Nhiên đi, nàng làm gì cũng không có tinh thần, thậm chí cả ngày không muốn động đậy.
Hình ảnh lúc hai người ở cùng nhau cứ hiện lên trong đầu nàng, chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn.
Dịch Thanh Lam hiểu được suy nghĩ của nàng, trong lòng ê ẩm, nhưng nói Long ấn suy yếu cung là thật, không thể ảnh hưởng ngay bây giờ, nhưng bây giờ nói chuyện này với Lãnh Vô Yên, chỉ sợ nàng không coi ra gì.
- Điều này ta hiểu.
Sở Linh Xuyên thở dài:
- Nhưng phải đợi bao lâu nữa?
Dịch Thanh Lam không nói gì vì nàng cũng không biết đáp án.
Dù sao đó cũng là Long ấn.
Có thể vây khốn đại đạo mấy vạn năm, uy danh bên ngoài không cần nói cũng biết, có suy nhược thì cũng phải mất thời gian.
Mà thời gian này không cách nào tính được ra.
Nhưng trong thời gian ngắn thì không có khả năng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí yên tĩnh lại.
Một lát sau, Sở Linh Xuyên thấp giọng khổ sở nói:
- Sẽ không phải là phải chờ thêm năm rưỡi nữa chứ?
Đây còn không phải muốn mạng sao.
Dịch Thanh Lam đang muốn nói gì thì đột nhiên cảm nhận được gì đó, quay đầu về phía bắc.
Sở Linh Xuyên cũng giống vậy.
Hai người đều trợn mắt khiếp sợ nhìn về hướng Bắc Địa.
- Đây là…
Hai người để thần thức xuyên hư không, thấy trên mặt tuyết trắng mênh mông ở trên núi Huyền Linh, một đoàn khí màu tím thoát ra từ trong khe núi, lượn lờ giữa trời cao hoá thành Cự Long!
- Hống!
Tiếng gầm kinh người, uy áp khiến người ta muốn quỳ xuống.
- Đây là Long Khí!
- Long khí đã suy nhược như vậy sao lại bị tác động đến thoát ra ngoài thế này?
Trong lòng hai người chấn động vô cùng.
- Là ý tưởng đại đạo, Long khí bị đại đạo dẫn ra!
Dịch Thanh Lam thấp giọng nói:
- Có người truyền đạo ở núi Huyền Linh!
- Truyền đạo? người phương nào truyền đạo mà có thể tạo thanh thế lớn như vậy?
Sở Linh Xuyên vừa dứt lời thì nhận thấy vài đạo khí tức cũng đang lao đến đây.