Chương 717. Sư tôn chẳng lẽ không nên thưởng cho đệ tử một chút sao?
Tôn trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt.
Ngươi đây không phải nhanh hơn một chút mà là nhanh đến có chút phạm quy!
Sao gã này đột phá còn đơn giản hơn uống nước a!
Hai mươi tuổi đã là Phân Thần đỉnh phong...
Sợ rằng toàn bộ Hạo Thổ tìm không ra người thứ hai!
Bên cạnh mấy người trưởng lão khác nghe xong, ánh mắt cũng trợn trừng.
Phân Thần Cảnh không phải cần rèn luyện thần hồn sao?
Liên tục đột phá hai cảnh giới ?
Chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy!
Tôn trưởng lão phục hồi tinh thần lại, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Có thể coi là như vậy nhưng thanh thế ngươi gây ra hình như cũng hơi lớn?
Từng đợt âm thanh vừa rồi, sắc tím từ đằng đông, tình trạng đều không khác gì Chứng Đạo.
Coi như Lý Nhiên cường thịnh trở lại, cũng chỉ là Phân Thần Cảnh chưa Hợp Đạo, nói như thế nào cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.
- Cái này hả...
Lý Nhiên gãi đầu:
- Vừa rồi ta cũng không chú ý, không biết là tình huống gì.
Hắn thực sự không biết nên giải thích như thế nào.
Dị tượng như vậy nếu nói tiếp thì huyền diệu khó giải thích, nhưng nếu như tra cứu cũng sẽ để lộ rất nhiều thứ.
Nếu như đối phương hỏi tới sợ rằng sẽ lộ ra rất nhiều kẽ hở.
Vì vậy cũng chỉ có thể hàm hồ chối bay chối biến.
- Nhưng mà...
Tôn Vị còn muốn gặng hỏi, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ lãnh đạm:
- Các ngươi tập trung ở đây làm gì?
Đám người nghe tiếng quay đầu nhìn lại thì thấy một người khoác áo dài trắng chậm rãi đi vào giữa hai người.
- Bái kiến chưởng môn! Trưởng lão và các đệ tử vội vàng khom người ân cần chào hỏi.
- Bái kiến chưởng môn, ngài tới thật đúng lúc, tông ta vừa mới có một đại hỷ sự!' Vẻ mặt Tôn trưởng lão tươi cười.
- Bổn tọa biết, không phải là Nhiên Nhi lại đột phá sao.
Biểu cảm của Lãnh Vô Yên vô cùng bình tĩnh.
Nàng quan sát Lý Nhiên một chút, dò hỏi:
- Khoảng thời gian này ngươi nhốt mình trong phòng chính là đang chuyên tâm tu luyện?
- Coi là vậy đi.
Lý Nhiên sờ mũi:
- Gần đây hình như có cảm giác muốn đột phá, cho nên tu luyện có chăm chỉ hơn.
- Thì ra là vậy.
Chẳng biết tại sao, Lãnh Vô Yên dường như thở phào nhẹ nhõm.
- Khụ, không sai, biết nỗ lực tu luyện, không làm...thất vọng danh tiếng Thánh Tử tông ta.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhung tốc độ đột phá của ngươi quá nhanh, căn cơ khó tránh khỏi bất ổn, tốt hơn theo bổn tọa đến phòng luyện công để giúp ngươi trau dồi sợi linh lực.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Đa tạ sư tôn, nhưng căn cơ đệ tử ổn...
- Bảo ngươi tới thì ngươi tới đi!
Lãnh Vô Yên truyền âm nói:
- Ngươi cũng đã lâu không thỉnh an bổn tọa, trong lòng không có áy náy gì sao?
- ...
Nhìn ánh mắt u oán kia của nàng, lý trí bảo Lý Nhiên lựa chọn câm miệng.
- Vậy làm phiền sư tôn.
- Hừ, đi thôi.
- Vâng.
Hai người một trước một sau rời khỏi tiểu viện.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đám người không khỏi thấp giọng cảm thán.
- Chưởng môn thật sự quan tâm chuyện tu hành của!
- Nếu ngươi có thể một lần đột phá hai cảnh giới, chưởng môn khẳng định cũng sẽ quan tâm ngươi.
- Tính rac ta cũng không có thực lực đó.
- Hai mươi tuổi Phân Thần đỉnh phong... Chậc, khủng bố!
Tôn Vị đứng tại chỗ, ánh mắt có chút thất thần.
Trên đời thật sự có thiên phú kinh khủng như vậy?
- Tại sao ta cảm giác, Thánh Tử thật sự là Thánh Thần chuyển thế nhỉ?
Trừ cái này ra thực sự không nghĩ ra lý do khác.
Tôn Vị không hiểu được, chỉ biết lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi bỏ đi.
Trong phòng ngủ.
Thẩm Thấm ngồi dưới đất, trong lòng ôm một quả trứng đang run rẩy kịch liệt, trên vỏ trứng đã xuất hiện một vết rạn.
Dường như còn có thể nghe được một tiếng rồng ngâm.
Nhìn lên nóc lều bị Lý Nhiên khoét ra lỗ thủng lớn, Thẩm Thấm khóc không ra nước mắt.
- Thánh Tử đại nhân, sao ngươi vẫn chưa trở lại...
- Ta sắp ấp không được quả trứng này nữa rồi!
...
Núi La Sát.
Tuyết đọng trên đỉnh núi xưa giờ không biến đổi, tuyết trắng ngần tựa như áo choàng của Lãnh Vô Yên, vĩnh viễn không nhiễm trần như thế.
Hai bóng người đáp xuống từ trên không.
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Sư tôn, không phải ngươi muốn dẫn ta đi phòng luyện công củng cố tu vi sao, sao lại đến tẩm cung?
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái:
- Vừa rồi nhiều người ở đó, trừ nói như vậy bổn tọa còn cách khác sao?
Hơn nữa tu vi của ngươi vững chắc như vậy, còn cần người khác giúp ngươi củng cố?
Lý Nhiên chợt nói:
- Thì ra là sư tôn nhớ đệ tử?
- Phi!
Lãnh Vô Yên đỏ mặt nhổ một tiếng:
- Cuồng tự luyến, bổn tọa mà nhớ ngươi à!
- Vậy ta đi đây?
- Ngươi dám!
- ...
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, sâu kín nói:
- Cái tên này, nhiều ngày như vậy cũng không tìm đến bổn tọa, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện trước kia đã xong rồi? Nói cho ngươi biết, bổn tọa vẫn còn đang tức giận đây!
Nghe nói như thế, Lý Nhiên không hoảng sợ chút nào, trong mắt xẹt qua mỉm cười.
Theo hiểu biết của hắn về sư phụ, có thể nói ra những lời này, tám chín phần mười là đã không có việc gì.
Hắn lắc đầu thở dài nói:
- Tu hành đến thời khắc mấu chốt, đệ tử cũng không biết phải làm sao.
- Xí, trước đây không thấy ngươi chăm chỉ như vậy.
Lãnh Vô Yên thấp giọng lẩm bẩm.