Chương 728. Ngày nghỉ của Thẩm Nịnh, yêu cầu đặc biệt của Cơ Trầm Uyên
... Ít nhất... Cũng phải để mấy vị sư tôn đều có thể tiếp thu đối phương mới được, nếu không... Lấy tính cách của các nàng, tuyệt đối sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.
Lãnh Vô Yên ngẩng đầu:
- Vậy ngươi không tức giận?
Nhìn thấy dáng lo lắng vẻ của nàng, Lý Nhiên xoa nắn gương mặt của nàng, cười nói:
- Đệ tử nào có dễ giận như vậy? Sư tôn không thể còn không hiểu đệ tử.
- Hừ, bổn tọa còn không biết, ngươi rất hẹp hòi...
Lãnh Vô Yên vểnh miệng lẩm bẩm.
Nhưng nhìn hắn xác thực không có để ý, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, vẻ mặt lo lắng cũng được buông lỏng.
Lý Nhiên nhẹ nhàng nắm eo nhỏ của nàng, Lãnh Vô Yên thật giống như con mèo nhỏ mềm mại, khéo léo nép trong ngực hắn.
Gò má xinh đẹp hơi phiếm hồng, ngón tay ngọc vẽ nên các vòng tròn ở trên lồng ngực của hắn.
Ngửi mùi tóc thơm mát kia, nhịp tim Lý Nhiên hơi tăng nhanh.
- Sư tôn...
Hắn lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
- Hả?
Lãnh Vô Yên phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Làm sao vậy?
Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Đệ tử chỉ còn cách Hợp Đạo một bước ngắn, chúng ta cũng có thể thao luyện trước?
- Hả?!
Lãnh Vô Yên sửng sốt một chút, sau đó cả mặt đỏ bừng:
- Ngươi, ngươi nói cái gì đó!
Lý Nhiên nhún nhún vai, mạnh miệng nói lý:
- Dù sao dựa vào tốc độ tu hành của đệ tử, có lẽ sớm có thể Hợp Đạo, vì để tránh cho đến lúc đó xuất hiện 'Tình huống ngoài ý muốn', trước tiên chúng ta có thể diễn tập cọ xát một chút.
- ...
- Diễn tập? Cọ xát?
Đôi mắt Lãnh Vô Yên sóng gợn lăn tăn, dường như phản chiếu mặt hồ ráng chiều.
Nàng quay đầu qua, xấu hổ khẽ nhổ một tiếng:
- Da mặt tên này cũng quá dầy a! Hứ!
Tập luyện?
Lãnh Vô Yên xấu hổ trừng Lý Nhiên một cái.
Loại chuyện như vậy mà cũng có thể tập luyện?
Cái tên nghịch đồ đầu óc không hiểu chứa cái gì, toàn nghĩ ra những thứ kỳ quái!!
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Sư tôn không cần lo lắng, đệ tử kinh nghiệm dày dặn…Ha ha, có chút kinh nghiệm, có thể hướng dẫn người một chút.
- Cái tên nghịch đồ nhà ngươi!
Lãnh Vô Yên thực sự không chịu nổi, đưa tay bịt miệng hắn.
Gò má nàng đỏ ửng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bổn tọa không cần ngươi hướng dẫn! Còn dám nói nhăng nói cụi. Bổn tọa sẽ ném người cho cá ăn!
- Sư tôn đừng vội chứ.
Lý Nhiên nắm lấy bàn tay thon thả của nàng, cười híp mắt:
- Cái gọi là thấy đường đạo trước, trở nên thành thục sau, cuối cùng trở thành thầy ngài đã nghe bao giờ chưa?
- …
Con ngươi Lãnh Vô Yên run lên:
- Cái gì mà thành thầy, ngươi nói bậy gì đấy!
Tên Lý Nhiên da mặt dày này đã hoàn toàn đánh bại nàng.
Lý Nhiên xoa xoa tay, cười vẻ xấu xa:
- Sư tôn, đệ tử sẽ không khách khí nữa.
Nói xong làm bộ muốn nhào tới.
- Không được!
Mặt Lãnh Vô Yên đỏ tới tận mang tai, thần tình khẩn trương, làm bộ muốn đá một cái.
Phanh!
Lý Nhiên từ trên giường bay vọt ra tận cửa, bay thành một đường vòng cung hoàn hảo, đầu đập xuống đất.
Cả người nằm im như tượng không động đậy.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Lãnh Vô Yên lấy lại tinh thần, nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Nhiên, nhất thời cũng sợ hãi.
- Nhiên Nhi, người có sao không!
- Không có việc gì.
Lý Nhiên nhẹ nhàng nói ra một câu:
- Nhưng hình như đệ tử gãy xương.
- …
Lãnh Vô Yên cúi đầu ôm lấy mặt.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn thì thấy Thẩm Nịnh đứng ở cửa:
- Sư tôn đệ tử luyện xong…
Lời vừa nói được nửa, thì Thẩm Nịnh nhìn thấy Lý Nhiên đang ở trên mặt đất với tư thế khó hiểu.
- Ca…ca ca?
Tiểu nha đầu có chút vui vẻ nhưng khó hiểu hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
- …
Lý Nhiên vội đứng lên lúng túng hắng giọng một cái:
- Không có gì, ca ca đang tu luyện.
Lãnh Vô Yên nghe xong mặt lại càng đỏ.
- Ồ.
Thẩm Nịnh gật đầu.
Tuy nàng không hiểu nhưng tại sao phải tu luyện trong tư thế kỳ quái vậy, nhưng nếu ca ca đã nói như vậy. Khẳng định là đang tu luyện.
- Ca ca, Nịnh Nhi nhớ người!
Thẩm Nịnh nhào vào lòng Lý Nhiên, thân mật ôm hắn.
- Ca ca, mấy ngày nay người không tới thăm Nịnh Nhi.
Lý Nhiên xoa xoa đầu nàng.
- Ca ca mấy ngày nay bận tu luyện, còn không phải vừa xong liền tới thăm ngươi.
- Ca ca tốt thật.
Thẩm Nịnh môi hồng răng trắng, nụ cười xán lạn, thơm ‘Bẹp’ một cái lên mặt hắn. Nếu là trước đây nàng sẽ không làm như vậy.
Nhưng dạo gần đây Lý Nhiên hết lòng chăm sóc, làm cho tâm tình của nàng tốt hơn, Lý Nhiên cũng nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi:
- Nịnh Nhi có ngoan và nghe lời sư phụ không?
- Có chứ!
Thẩm Nịnh ra sức gật đầu:
- Ta có nghe lời, mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện. Sư tôn nói nếu chăm chỉ như bây giờ, chả bao lâu nữa sẽ lên Trúc Cơ.
- Ồ? Nhanh vậy sao?
Lý Nhiên cẩn thận nhìn nàng một lúc, phát hiện nàng đã luyện tới đỉnh của luyện khí.
Theo tốc độ này, đúng là cách Trúc Cơ chả là bao nữa!
Vừa mới đi vài ngày.
Tốc độ tu luyện cũng quá nhanh rồi!!
Lý Nhiên cũng không khỏi cảm thán.
Hiển nhiên đây không chỉ là do thiên phú của Thẩm Nịnh, mà còn là do Lãnh Vô Yên dốc lòng dạy bảo, hơn nữa còn ngày đêm khai thác đan điền cho nàng.