Chương 742. Long Khí của trẫm đâu?
Nhưng Thịnh Hiển biết chắc, dù vậy thì thực lực các nàng vẫn mạnh hơn Trần Uẩn Đạo.
- Thiên phú của hai người kia chắc có thể đến Chứng Đạo rồi, coi như không bằng Lãnh Vô Yên nhưng chắc cũng không kém là mấy.
Thịnh Hiển cau mày:
- Thành tựu của chính đạo đại năng, chẳng lẽ các nàng đứng nhìn Lãnh Vô Yên lớn lối như vậy?
Tuy các nàng không có giao tình với Trần Uẩn Đạo, nhưng dù gì cũng là người một chiến tuyến.
Ba người liên thủ, chẳng lẽ không đánh được Lãnh Vô Yên?
Thịnh Diệp lắc đầu:
- Dĩ nhiên không phải vậy, các nàng đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn.
Thịnh Hiển nghe vậy nở nụ cười:
- Đúng vậy, các nàng định đánh Lãnh Vô Yên như thế nào?
- Đánh Lãnh Vô Yên?
Thịnh Diệp bật cười:
- Lão tổ nói ngược rồi, các nàng thiếu chút nữa làm thịt Trần Uẩn Đạo rồi!
- …
Thịnh Hiển sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Người nói gì? Làm thịt Trần Uẩn Đạo?
Thịnh Diệp xoa trán, bất đắc dĩ nói:
- Thái tổ mới tỉnh lại chưa bao lâu, đối với thế gian mọi chuyện vẫn chưa rõ…Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên đều nhận Lý Nhiên làm đệ tử chân truyền.
- Cái gì?!
Thịnh Hiển trợn tròn mắt, nét mặt già nua ngập tràn kinh ngạc. Thông tin này cũng lớn quá rồi, làm đầu óc hắn chưa kịp hiểu gì! Thịnh Hiển qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, khó nhọc nói:
- Ngươi nói hai vị nữ đến kia, thi nhận Thánh Tử ma đạo là đệ tử chân truyền?
Chuyện này cũng quá là bất hợp lý rồi. Thịnh Diệp xác định không hề nói đùa lắc đầu nói:
- Lão Tổ biết trẫm không bao giờ lấy chuyện này ra làm trò đùa?
- …
Thịnh Hiển nuốt một ngụm nước bọt.
Xác thực Thịnh Diệp không phải loại người tuyệt đối không nói linh tinh.
Nếu đã nói ra chắc chắn là chuyện có thật.
Thịnh Hiển cau mày:
- Đây rốt cuộc là cái chuyện gì?
Chẳng lẽ hắn ngủ lâu tới mức, chính ma đã hoà hợp tới mức này rồi sao?
Thịnh Diệp cười khổ một tiếng:
- Trẫm cũng muốn biết vì cái gì..Ai biết tên Lý Nhiên kia có sức hấp dẫn gì?
Sở Linh Xuyên thì thôi không nói, nữ nhân điên kia có bao giờ hành động theo cách bình thường, chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng Dịch Thanh Lam thì không giống vậy!
Đây chính là chủ nhân cao quý của Bạch Vân Phong, còn cắt đứt hồng trần luyện Vong Tình Đạo!
Hơn nữa lại là Thiên Xu viện tông môn nữ tu , sao lại nhận đệ tử của một ma đầu làm đệ tử của mình?
Huống hồ Lý Nhiên và đồ đệ cưng của nàng ta là Lâm Lang Nguyệt còn phát sinh mâu thuẫn.
Thịnh Diệp cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
- Bây giờ có thể nói, Lý Nhiên có ba vị nữ đế đứng sau lưng, hơn nữa tự thân hắn cũng là thực lực siêu phàm…Không đúng. Còn phải tính thêm lão tổ Lý gia Lý Vô Thường, chính là bốn vị đế cấp.
Thịnh Hiển nghe vậy kinh ngạc vô cùng:
- Lão già Lý Vô Thường còn chưa chết?
Thịnh Diệp liếc hắn mà không nói gì.
Người ta còn chưa đến tuổi chết, làm sao mà phải chết?
Thịnh Hiền thở dài một hơi.
- Nói như vậy, tên Lý Nhiên này bối cảnh cũng to quá rồi.
Có chỗ dựa vững chắc là bốn vị đế cấp, trong đó ba vị là chưởng môn đỉnh cấp tông môn, càng không cần nói đến một Lãnh Vô Yên không biết nói đạo lý.
Thực lực như vậy Thịnh tộc cũng không dám chọc vào.
Đắc tội Lý Nhiên, chả khác nào đắc tội nửa giới tu hành này.
- Trách không được Diệp Nhi lại uỷ khuất như vậy…Người như vậy chỉ có thể làm bạn, không nên trở thành kẻ thù!
Hai người nhìn lên ánh sáng dị tượng trên bầu trời, trầm mặc không nói được gì.
…
Đại khái nửa canh giờ sau, dị tượng trên núi Huyền Linh từ từ tiêu tan.
Mây vàng tan đi, đạo tắc cũng tĩnh lại, còn Long Khí tạo thành hình chân long thì bay lượn xung quanh.
Thi thoảng gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Thịnh Hiển nhìn mà thấy thèm.
- Long Khí thuần khiết như vậy, lò luyện có thể hấp thụ thì tốt biết mấy?
Đúng lúc này lò luyện đặt ở giữa điện toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, kèm theo sau là tiếng sấm vang lên.
Hai người đều ngẩn ra.
- Thái Tổ, đây là tình huống gì?
Thịnh Diệp vội vã hỏi.
Thịnh Hiển phản ứng lại nói:
- Chắc là lò luyện bị dị tượng dẫn động, muốn hấp thụ Long Khí.
Thịnh Diệp nghe vậy thì hưng phấn vô cùng:
- Thật sao…
Lời còn chưa dứt liền nghe đỉnh lắp lò ‘Phanh’ một tiếng.
Từng dòng Long Khí màu tím từ trong lò bay lên, quanh quẩn trong không trung một lúc rồi bay đi mất.
Nụ cười trên mặt Thịnh Diệp cứng đờ, khó nhọc nói:
- Thái tổ, người chắc chắn đây là hấp thu?
- …
Thịnh Hiển giọng nói cũng căng lên:
- Ta không biết…
Chỉ thấy Long Khí trong lò như bị dẫn đi mất, trong nháy mắt liền xuyên vạn dặm hư không hướng về phía Bắc Địa mà bay đi.
Hai người nhìn kỹ thì thấy bay về phía núi Huyện Linh hoà vào với chân long đang bay trên không trung.
- Hống!
Chân Long trong nháy mắt lớn lên, tiếng gào thét cũng vang vọng khắp đất trời!
Sau lúc đó, Long khí lại chậm rãi tiêu tan.
Như là chưa từng xuất hiện.
- ???
Thịnh Diệp nhìn lò luyện trống không, khoé miệng méo xệch:
- Long Khí của trẫm đâu?!
Đại điện Vô Ương.
Ba người nhìn lò luyện trước mặt, ánh mắt đều dại ra.
Sau khi lò luyện khôi phục lại an tĩnh, ánh sáng đỏ chói mắt cũng biến mất, lúc này liền đổ ra mặt đất nắp lò lăn sang một bên, bên trong trống rỗng.