Đại Quan Nhân

Chương 18: Đá ra tương lai (1)

Chương 18: Đá ra tương lai (1)
Giường ngủ của Hà viên ngoại lặ một chiếc giường làm bàng gỗ lim sơn son thiếp vàng còn kliăc hoa. nếu như gội ngàn người lật giường đi. Toàn bộ giường cũng rộng bằng một gian phòng, vi lẽ đỏ Hồ bộ đầu mới nói hủy đi!
"Chờ đã!"
Hà viên ngoại hét lớn một tiếng, đưa tay ngăn lại nói: "Cái giường này là tồ tiên ta để lại, trị giá ít nhất vạn kim, hủy đi rồi các ngươi đền nổi sao!" "Không cần để ý, hủy đi!"
Lâm Thanh Nhi một thân nam trang, giọng nói dứt khoát: "Trong nhà ta còn có một chiếc tốt hơn!' "Ngươi là ai?"
"Đại ca ta là Lâm vinh Hưng!'
Lâm Thanh Nhi hai mát phim lửa nhìn hắn, từng chừ oán hận nói.
Hà viên ngoại lần này triệt để rõ ràng, hóa ra bọn họ đều đã tính toán, đều đã biết Triệu Mỳ Nương ở đây! Nhất thời tay chân như nhũn ra...
"Hủy đi!"
Hồ Bất Lưu ra lệnh một tiếng, mấy tên sai dịch cùng nhau tiến lên, xốc hểt chăn nệm ra, sau đó củng nạỵ ván giường. Giường này được chế thành từ gô lim, cực kỳ kiên cổ, mẩy gã đại hán sử dụng toàn bộ sức mạnh, mới nạy ra nổi’ rốt cục “rapt’-một tiếng, đem toàn bộ ván giường nạy ra, đợi bụi bậm lắng xuống, mọi người định thẩn nhìn lại, phía dưới cũng không cỏ cơ quan nào, ai cùng thầm nghĩ, không khỏi thất vọng.
Ngay lúc hết đường xóay xở.Wương Hiền thấy Suất Huy giơ lên hai cái ván cửa, đột nhiên thấp giọng nói:
"Kỳquii.JC.
"Cái gi?'
Mọi người theo ánh mắt của hắn, liền thấy ở một góc phòng ngủ có một cái bàn thờ Phật nho nhỏ, khảm ở trong vảch tường.
Giang Nam thịnh hành thờ Phật, bàn thờ Phật như vậy vô cùng thông thường. Không ít tín đổ đem tượng Phật đặt trong phòng ngủ, sớm chiêu quỳ lạy, vi thể tất cả mọi người đều cảm thấy không kỳ quái, mà chỉ có mình hắn ngạc nhiên.
"Người khác đặt thì cũng không nói gỉ, Hà viên ngoại ban ngày lừa gạt người, hoang dâm thê tử, củng dám đặt tượng Phật trong phòng ngủ?"
vương Hiền nhẹ giọng nói: "Hơn nữa bổ đoàn để bái Phật chạy đi đâu rồi hả?"
Nghe hắn nói như vậy, Hồ Bất Lưu cũng cảm thấy kỳ lạ, đi qua đưa tay tách tượng Phật ra, nhưng giống như có mọc rể vậy, mài không nhúc nhích. Hăn lại vói tay qua tượng Phật, ở bên trong sờ bậy ấn bạ, đến khi đầu đầy mồ hôi vẫn như trước không có động tình gì. Đang muốn từ bỏ thì một tay vô ý vuốt một viên gạch trên vách định, hình như nỏ với những viên gạch còn lại không giong nhau lắm.
Hắn dùng sức nhấn xuống, không ngờ nghe một trận “lạch cạch” vang vọng, điện thờ kịa không ngờ giống như một cánh cửa xoay lại, lộ ra một cửa động có thể chứa được một người ra vào.
Lúc mọi người tranh nhau chen lấn để nhìn, chi thấy bên trong là lối đi làm bàng thạch bích màu trắng như gạo nếp, cuối đường còn có tia sáng.
Có lẽ là nghe được tiếng động, bên trong truyền đển giọng nữ rụt rè: "Gia, là ngươi sao?1
T rương mặt rỗ cựời ha ha, đi xuống một lát, liền bắt ra một phu nhản xinh đẹp vóc dáng yểu điệu, sắc mặt trắng bệch đi lên.
"Chị dâu!" "Triệu Mỳ Nương!"
Khoảnh khắc nhìn thấy người mỳ phụ kia, Lâm Thanh Nhi và Điền Thất đều trợn to hai mắt.
ĐẠI QUAN NHÂN


tác giá: Tam giới đại sư

"Ngươi thật sự còn sổng!" "Ha ha, quả nhiên bị Hà viên ngoai Kim ốc tàng kiều..."
Hồ Bất Lưu cười lớn liểc mắt nhin Hà Thưởng, mới phát hiện hắn nhân lúc người ta không để ý, đã chạy tới cửa.
Tiếng cười im bặt, Hồ bộ đầu quát to:
"Đừng để cho hắn chạy!"
Thấy bị phát hiện, Hà Thường liền bỏ chạy, thế nhưng vương Hiền muốn chết cũng không chết được còn đang nắm ngoài cửa. vừa này tất cả mọi người đều đến xem náo nhiệt, chi có. hẳn nhúc nhích không được, chi có thể ở cửa lo lắng suông.
Hiện tại lại trờ thành chướng ngai vật của Hà viên ngoại... "Tiểu tử, đi chết đi!"


Hà Thường đối với hán đà sớm tòấu xương, trong tay lấy ra một thanh đoản đao, nhắm thẳng vương Hiền mậ nhào tới, hắn muốn giết chết tên tiêu tử đà hại thảm hắn này, sau đó trốn bán sống bản chết.
"Dừng tay!"
Chủng bộ khoái nhanh chóng đuổi theo, nhưng cùng đà ngoài tầm tay "Chết đi!'
Hà viên ngoại gập xuống một đao, hướng vào ngực vương Hiền cắm tới- X iXY "Không được!’
Lâm Thanh Nhi nghẹn ngào gào lên, hai chân mềm nhũn, liền ngà ngồi trên mặt đất.
Suất Huy đã sợ hãi nhắm mắt lại, Lưu Nhị Hắc há to mồm, trợn mắt lên, thấy được một màn mà cà đời đều khó có thể quên được!
Chi thấy vương Hiền nắm ngưỡng trên đất, hai tay che ngực, hai chân cuộn minh, sau đó đột nhiên đạp đi ra ngoài!
Một đạp kia mang theo tiếng gió, có thể nói là rất mãnh liệt! Hà viên ngoại đột nhiên không kịp chuân bị, bị hắn đá vào ngay giữa bụng, đoản đao rời khỏi tay, xẹt qua gò má vương Hiền, chặt đứt vài sợi tóc...
Hà Thường lảo đảo lui lại mấy bước, đật mông ngồi dưới đất, vừa muôn bò lên, trên cổ đã thêm mấy thanh đao thép, đã bị bộ khoái bắt được!
"Giỏi cho một chiêu thỏ đạp ưng!"
Hồ bộ đầu ổn định tinh thần, giơ ngón cái lên với vương Hiền nói:
"Được lảm giả heo ăn thịt hổ, ngươi so với cha ngươi, còn tàn nhẫn hơn!" "Tiểu tử ngươi, hóa ra ngươi đà khóe mạnh rồi!'
Qua cơn hoảng hồn, suất Huy và Lưu Nhị Hắc vội và chạy tới, dùng sức chà đạp vương Hiền nổi: "Giả vờ cũng quá giống đi, hạiợhúng ta lo lảng vô ích!’ "Đây là có dự đoán trước thôi?
vương Hiền một bên chổng đờ một bên cười khổ nói: "Lại nói ta xác thực còn chưa khỏe hoàn toàn, vừa nãy giẫm một phát, hai chân đến bây giờ cỏn không có tri giác..." "Nói đùa, không khóe hoàn toàn còn có thể đá ngã họ Hà kia?"
Hai người kiên quyết không tin.
"Hấn nghĩ ta là kẻ liệt nên không phòng bị, khi cúi xuống không chú ý, chỗ hiếm để lộ ra." vương Hiền cười nói: "Kỳ thực so với đá bao tải không khác nhau là mấy..
"Lại nói, chiêu vừa nãy kiácủa ngươi gọi tho đạp ung? Tại sao trước đây không thấy ngươi dùng qua?"
"Cái này gọi là chân nhân bất lộ tưỷng lộ tướng bất chân nhân..."
"Thật không biết xau^m"
Hai người mảng một tiếng, không quan hẳn nữa, liền nhanh chân đi mất.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất