Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 70. TRONG NGƯỜI CÓ SÚC VẬT

Chương 70. TRONG NGƯỜI CÓ SÚC VẬT


[[ ]]
Giọng nói Trần mù cũng có phần lạnh đi, lão cứ thế bước thẳng lên trước.
Tim tôi đập rất nhanh, cũng vội đi theo.
Đồng thời tôi cũng ôm lấy ngực, tôi còn đem theo đinh sắt với búa nữa mà.
Chẳng biết xác sống có đục được không, có bị coi là giết người không?
Trong phút chốc, chúng tôi đã đến bên cạnh giường.
Lão Đinh kia vẫn cứ trợn tròn mắt nhìn chúng tôi, miệng lão chửi bậy một câu, giơ tay ra định bóp cổ Trần mù.
Cánh tay đó khô đét chỉ còn da bọc xương, nổi đầy vết tím đỏ, còn tỏa khí đen.
“Lão Đinh, ngoan ngoãn theo tôi lên đường, đây không phải là chỗ lão nên ở.”
“Cứt í! Cái thằng mù chết tiệt này! Muốn hại chết tao! Xong để chúng mày đến bắt con gái tao đúng không! Tao biết thừa chúng mày không phải là loại tử tế gì!”
“Hôm nay ông mày liều chết! Cũng phải lôi chúng mày chết cùng!”
Ánh mắt lão Đinh hung ác khác thường, Trần mù một phát túm lấy tay lão, rắc một tiếng...
Giống như bẻ gãy một nhánh cây khô vậy, cánh tay lão Đinh gãy luôn, bị Trần mù khóa ngược xuống giường.
Vậy mà lão Đinh không hề kêu gào, hung hãn ngoảnh đầu lại, vẫn cứ trợn trừng nhìn tôi và Trần mù.
“Ông mày nhất định sẽ lôi chúng mày chết cùng! Đồ tạp chủng chết tiệt! Đồ súc sinh!”
Cũng vào lúc này, trên tầng vọng lại tiếng hét của Hoa Cô.
Mặt tôi hơi biến sắc, lão Đinh thì toàn thân run rẩy, lão liều mạng giãy dụa, rầm một tiếng, giường thế mà đổ sập luôn!
“Thập Lục, mày lên trên xem có chuyện gì, chú lôi lão lên.” Trần mù đột ngột nói.
Tiếng hét của Hoa Cô ngày càng hoảng loạn, dường như còn nghe thấy tiếng của đàn ông, không chỉ một người, tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Nửa đêm như thế này, vẫn còn có người đến nhà Hoa Cô gây sự? Bọn chúng không sợ có lão Đinh ở đây, sẽ lấy mạng bọn chúng sao?
Rất nhanh, tôi đã lên đến tầng một.
Một gã đàn ông trên đầu có vết lang ben, mang bộ mặt dung tục hèn hạ, đang túm tay Hoa Cô lôi ra ngoài.
Còn hai người nữa, trông cũng như lưu manh chẳng có vẻ tốt đẹp gì, thì một tên định ôm người Hoa Cô lên, tên còn lại thì vác chân.
“Mày buông tao ra! Buông tao ra ngay!” Hoa Cô khóc lóc la hét giãy giụa.
Gã đàn ông lang ben kia nhìn sang tôi, sắc mặt gã đầy hung tợn.
“Giỏi thật cái con đi điếm nhà mày! Tao bảo sao mày không chịu ở với tao! Cũng không kiếm tiền cho tao!”
“Đ-t!” “Trong nhà mày còn nuôi trai cơ đấy! Hôm nay bố mày đập chết nó!”
Mặt tôi hơi biến sắc.
Tuy vẫn không rõ là xảy ra chuyện gì.
Nhưng ba gã đàn ông kia đã buông Hoa Cô ra, đều hùng hùng hổ hổ tiến về phía tôi!
Thậm chí trên tay hai gã lưu manh kia còn móc đâu ra hai con dao găm sáng choang!
Nửa đêm nửa hôm thế này, chắc chắn chẳng có cách gì nói lý với loại người này.
Tôi tiện tay giật lấy một chiếc ghế gỗ, cũng mò lấy cái búa ra, cảnh giác nhìn bọn chúng, cũng huơ lên mấy phát để uy hiếp.
Có điều thần sắc gã đàn ông lang ben kia lại càng hung tợn hơn: “Con đĩ điếm, hôm nay thằng trai này của mày phải chết ở đây! Bố mày sẽ còn lôi mày đi bán luôn! Dám chơi trò này với bố mày! Thì cứ chờ chết nhé!”
“Hai thằng chúng mày, lên cho bố mày!”
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng chửi bới của lão Đinh, còn cả tiếng bước chân nặng nề.
Mặt tôi hơi biến sắc, Trần mù chẳng phải đang khống chế lão Đinh sao?
Lão xảy ra chuyện rồi?
Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện lão Đinh đã bước ra ngoài.
Cả người lão gầy chỉ còn da bọc xương, cánh tay phải thõng thẹo qua lại.
Trong lòng tôi không rét mà run.
Lão ra đây thế này, thì Trần mù lẽ nào tèo luôn rồi?!
Nhưng lúc này, tôi lại nhìn thấy Trần mù từ phía sau bước lại...
Trần mù thế này là ý gì?
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, nghĩ lại thì lập tức hiểu ra. Lão định để cho lão Đinh đối phó với ba tên này?
“Đ-t! Lão già chết tiệt, vẫn còn chưa chết à?”
“Uống bách thảo khô rồi mà còn không chết, đúng là gặp quỷ con mẹ nó rồi!” Ánh mắt gã đàn ông lang ben ánh lên nét tàn nhẫn, có điều gã lại quay người định đi!
Lão Đinh thì loẹt xoẹt bước về phía trước!
Tốc độ của lão nhanh kinh người, nhoáng cái đã túm lấy tay gã đàn ông lang ben.
Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng gã đó.
“Cho ông mày uống bách thảo khô! Định cho ông mày chết! Rồi mày thoải mái thích làm gì Hoa Cô thì làm?!”
“Ông mày có chết đi nữa! Thì cũng phải lôi thằng chó đẻ như mày theo cùng!”
Lão Đinh bóp chặt lấy cổ gã đàn ông đó.
Hai gã lưu manh còn lại thì sợ đến ngẩn người, rồi chợt vung mạnh con dao trong tay lên đâm vào người lão Đinh!
Phụp phụp phụp, âm thanh vang lên vô cùng tê tái.
Máu lão Đinh chảy đầy đất, nhìn trông gã đàn ông lang ben đã sắp hết thở.
Tay gã vùng vẫy cào cấu loạn lên, móc vào tròng mắt lão Đinh, ngón tay dùng hết sức lực chọc vào trong!
Tôi nhìn mà khắp người liên tục nổi da gà.
Hoa Cô cũng lấy tay bịt miệng, la hét không ngừng.
Đồng thời mồm cô ta còn hết sức run rẩy không ngừng lảm nhảm: “Mày cho bố tao uống bách thảo khô... Phùng Hướng Tiền... Mày mưu sát bố tao! Tao phải liều mạng với mày!”
Giây tiếp theo, Hoa Cô cũng lao lên phía trước.
Tôi theo bản năng chặn cô ta lại, mí mắt giật liên hồi: “Cô đừng qua đó... Nhỡ mà bị đánh nhầm là mất mạng...”
Gã Phùng Hướng Tiền lúc này chỉ còn hít vào không còn thở ra nữa, cổ cũng bị siết tím bầm lên.
“Chú... chú Trần... hay là đừng để lão Đinh giết người?” Lúc này tôi cũng hơi hoảng.
Lão Đinh là xác sống, tắt thở là thành người chết.
Nhưng nếu Phùng Hướng Tiền chết ở đây, sợ là tôi và Trần mù đều gặp phiền phức.
Nghĩ đến ba chữ “bách thảo khô” là tôi biết chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Lão Đinh cũng không thể vô duyên vô cớ mà thành bộ dạng chết không tắt thở như bây giờ.
Trần mù nheo mắt, rồi im lặng đến nửa phút, đến lúc gã Phùng Hướng Tiền kia sắp tắt thở, mới mở mồm nói: “Lão Đinh, chuyện này tôi quản, buông nó ra, lão yên tâm mà lên đường.”
“Mày quản? Quản cái đít! Chẳng có ai quản tao với Hoa Cô cả!”
“Kể cả là bố con tao bị người ta ép đến chết, cũng chẳng có ai quản! Hoa Cô đã bị nó hành hạ đến không còn ra hình người nữa!” Lão Đinh vụt ngoảnh đầu lại, thần sắc lão càng hung hãn, đôi mắt chảy ra toàn là huyết lệ!
Hoa Cô phịch một cái ngồi bệt xuống đất, khóc vô cùng thê lương.
“Bố.... bố.... tha.... tha mạng!” Phùng Hướng Tiền đang cầu xin, nhìn trông cũng sắp chết rồi.
Lão Đinh dường như đang gầm lên với tôi và Trần mù.
“Cái thằng chó tạp chủng này á! Cái thứ súc sinh! Bán luôn cả con của nó với Hoa Cô rồi!”
“Lại còn định ép Hoa Cô đi bán! Nó cho tao uống bách thảo khô đấy!”
“Giết chết tao rồi, thì chẳng còn ai quản được nó nữa! Hoa Cô cũng sắp bị nó ép đến chết rồi! Ông mày sẽ không chết!”
“Ông mày có chết cũng không tắt thở! Không nhắm mắt!” Trên mặt lão Đinh cũng không biết là gân xanh hay là mạch máu, nổi vằn lên như sắp bật ra khỏi da.
Trong lòng tôi càng lạnh ngắt.
Gã Phùng Hướng Tiền là con rể của lão? Là chồng của Hoa Cô?
Thế thì đúng là cái loại súc sinh không sai vào đâu được!
Nhưng kể cả gã là loại súc sinh, thì cũng không nên để lão Đinh giết gã...
Tôi cắn răng nói một câu: “Lão Đinh, lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt, để cháu báo cảnh sát, tìm người đến phá vụ án này của chú, chắc chắn sẽ giúp chú bảo vệ Hoa Cô, không để cô ấy xảy ra chuyện!” “Chú không được giết người! Nếu không lương tâm của Hoa Cô cả đời sẽ không yên!”
Lão Đinh đột nhiên ngẩn người ra, lão chằm chằm nhìn tôi, rồi chợt lắc lắc đầu.
Thần sắc lão như đang cười, lại như đang khóc, trông vô cùng thê lương.
“Giết chết thứ súc sinh này, là Hoa Cô được giải thoát! Tha cho nó? Nằm mơ!” Giọng lão Đinh càng chói tai, tàn bạo.
Trần mù thì thở dài một tiếng.
Đúng vào lúc này, một tiếng chó sủa gần như chọc thủng màng nhĩ, đột ngột vang lên!
Cái âm thanh ấy, khiến bóng đèn trong nhà xẹt một cái, toàn bộ đều tắt ngóm!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất