Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1371. Sát cơ không giải thích được

Chương 1371. Sát cơ không giải thích được
Hàn Sâm cũng đặc biệt hiếu kỳ đối với Nam Ly Thiên kia, liền đi theo ra bên ngoài cửa lớn, nhìn về phía phương hướng Dị Linh chỉ tới, quả nhiên thấy một người đàn ông nhân loại, cưỡi một con Độc Giác Thú màu đen, đang đi tới chỗ cửa lớn.
Hàn Sâm cũng có thể xác nhận, đó xác thực là một nhân loại, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, tuổi thực tế cũng không biết là bao nhiêu.
Độc Giác Thú chạy không nhanh, nhưng mà rất nhanh đã đến trước cổng chính, lúc Hàn Sâm đang đánh giá người đàn ông kia, ánh mắt của người đàn ông kia cũng đã rơi lên trên người Hàn Sâm, tựa hồ chỉ là lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng mà một giây sau, người đàn ông kia lại đột nhiên để cho Độc Giác Thú ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chặp vào Hàn Sâm đang.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức lộp bộp một cái, hắn có thể rất xác định, chính mình không biết người đàn ông này, cho tới bây giờ liền chưa bao giờ gặp qua, liền một chút ấn tượng cũng không có.
Mà ánh mắt của người đàn ông này nhìn hắn, lại càng ngày càng lạnh như băng, bên trong tựa hồ đang bốc cháy lên sát cơ kinh khủng.
Hàn Sâm ôm lấy Bảo nhi xoay người rời đi, hắn cũng không tiếp tục cùng người đàn ông kia đối diện nữa, hắn đã có thể rõ ràng cảm giác được sát cơ ở trong ánh mắt của người đàn ông, nếu như không đi chỉ sợ là cũng sẽ không có cơ hội đi nữa rồi.
Mặc dù Hàn Sâm không biết vì cái gì đây là lần thứ nhất gặp mặt người đàn ông này vậy mà lại động sát cơ với hắn, Nhưng mà hắn cũng hiểu được, chính mình nhất định phải lập tức rời đi, đi cách nơi ẩn núp càng xa càng tốt.
Nơi này là địa bàn của Nam Ly Thiên, nếu thật sự muốn đánh nhau, nhiều Dị Linh cùng dị sinh vật như vậy cùng nhau tiến lên, căn bản là không có cơ hội sống sót.
Hàn Sâm liền chạy, trực tiếp đã dùng hết toàn lực chạy, tốc độ mau tới kinh người, ôm Bảo nhi trong chớp mắt đã chạy ra xa hơn một ngàn mét.
Con Tiểu Hồng mã kia vậy mà cũng chạy theo tới, nguyên bản Hàn Sâm cho rằng bằng tốc độ của mình thì có lẽ là Tiểu Hồng mã sẽ theo không kịp, nó chỉ cần không đi theo Hàn Sâm, người bên ngoài cũng không biết nó có quan hệ với Hàn Sâm, Nam Ly Thiên cũng sẽ không đi tìm Tiểu Hồng mã phiền toái.
Thế nhưng mà ai biết Tiểu Hồng mã vậy mà theo sau, lại đuổi kịp tốc độ của Hàn Sâm, bốn vó chạy nhanh chóng, theo sát sau lưng Hàn Sâm.
Nam Ly Thiên không nói một lời, điều động tọa ky Độc Giác Thú màu đen đuổi theo phương hướng Hàn Sâm đào tẩu, tốc độ của Độc Giác Thú màu đen còn nhanh hơn nhiều so với Hàn Sâm chạy.
Dùng ánh mắt của Hàn Sâm, con Độc Giác Thú màu đen kia rất có thể là một con sinh vật biến dị, tố chất thân thể hơn xa Hàn Sâm, hơn nữa vốn am hiểu chạy trốn, tốc độ nhanh hơn Hàn Sâm rất nhiều.
Mắt thấy độc giác thú màu đen từ phía sau đuổi theo rất nhanh, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, Hàn Sâm biết mình muốn bỏ qua bọn họ là chuyện không thể nào.
Ý nghĩ của Hàn Sâm thay đổi thật nhanh, đã hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng lại thủy chung không nghĩ ra kế thoát thân. Nam Ly Thiên có thể đánh hạ nơi ẩn núp hoàng kim, khẳng định là có được tiêu chuẩn tương đương với sinh vật biến dị, cũng khẳng định là có gien hạch hoàng kim.
Khác với Cổ Tự Đạo, người ta là nhân vật đã chân chính đánh hạ được nơi ẩn núp, đẳng cấp tương tự, nhưng tiêu chuẩn lại kém hơn rất nhiều.
Huống chi Hàn Sâm có thể sử dụng Hoàng Kim Long Tu Tỏa trực tiếp trói buộc Cổ Tự Đạo, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì Cổ Tự Đạo quá mức tự ngạo khinh địch.
Hàn Sâm toàn lực chạy ra xa vài dặm, độc giác thú màu đen lại đã đến phía sau hắn, trong tay Nam Ly Thiên nhiều hơn một thanh trường thương, mượn lực lượng chạy nước rút của độc giác thú, điên cuồng đâm tới Hàn Sâm.
Thương đâm tới như cầu vồng, trực tiếp xuyên qua mười mấy thước không gian đâm tới sau lưng Hàn Sâm, thân thể Hàn Sâm rung động giống như là con dơi, nhanh chóng tránh sang một bên.
Thế nhưng mà mũi thương kia thật sự là quá nhanh, vẫn sượt qua cánh tay của Hàn Sâm, thân thể Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật ngưng tụ, vấn bị trường thương trực tiếp cắt ra một vết máu, máu tươi lập tức tràn ra ngoài.
Hàn Sâm càng thêm nhận thức rõ ràng hơn được, chênh lệch tố chất thân thể giữa hai người thật sự là quá lớn.
“Ông làm gì? Tại sao phải đánh lén tôi? ” Hàn Sâm lui về phía sau mấy bước, đồng thời quát to.
Thứ nhất là trong lòng Hàn Sâm xác thực là nghi hoặc, thứ hai cũng là đang trì hoãn thời gian.
“Vì cái gì chính mày biết, nếu không tại sao mày phải chạy? ” Nam Ly Thiên vừa nói vừa đâm một thương qua, căn bản là không cho Hàn Sâm có cơ hội thở dốc.
Hàn Sâm thấy khôngv nổi, cắn răng kêu gọi Hoàng Kim Long Tu Tỏa ra, hóa thành một vệt sáng màu vàng cuốn về phía Nam Ly Thiên, đồng thời lại hô: “Tôi đâu có chạy đi, tôi chỉ là có việc gấp vội phải đi, vì cái gì ông lại vô duyên vô cớ đuổi tôi?”
Nam Ly Thiên mắt thấy vệt sáng màu vàng đã đến trước mặt, trường thương trong tay vung lên, muốn đem vệt sáng kia đánh bay, mà vệt
sáng màu vàng thuận thế quấn một cái, đã quấn lên trường thương,
giống như là rắn cuốn về phía thân thể Nam Ly Thiên.
Nam Ly Thiên khẽ nhíu mày, vứt bỏ trường thương trong tay, thân hình †ừ trên người Độc Giác Thú nhảy lên một cái.
Hoàng Kim Long Tu Tỏa không thể cuốn lấy Nam Ly Thiên, chỉ là trói lấy Độc Giác Thú tọa ky của hắn.
Độc Giác Thú đang chạy như điên, bốn vó bị trói lại, lập tức ngã quy về phía trước, ở trên mặt đất lăn ra hơn 10m mới dừng lại được, trên mặt đất bị nện ra nhiều hố đất.
Nam Ly Thiên thấy sau khi Độc Giác Thú bị trói vậy mà giãy dụa không ra, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là sát cơ càng thêm nồng đậm.
Chỉ thấy hắn vẫy tay, trường thương lại bay tới trong tay hắn, liền điên cuồng đâm tới Hàn Sâm, mũi thương cuồn cuộn mà đến giống như là chân long, trong chốc lát đã đến trước mặt Hàn Sâm, căn bản là không để cho hắn có thời gian dư thừa cùng chuẩn bị.
Hàn Sâm dùng thân pháp Phượng Hoàng Phi Thiên né tránh mũi thương, nhưng mà trường thương lại cuồn cuộn không ngớt tựa như sông lớn, một chiêu liên tiếp một chiêu, thương khí kinh khủng đem chu vi trăm trượng bốn phía đều bao phủ ở bên trong.
Cả sức mạnh lẫn tốc độ của Hàn Sâm đều kém hơn Nam Ly Thiên rất nhiều, mặc dù sử dụng thân pháp Phượng Hoàng Phi Thiên tránh né được một ít công kích, nhưng lại càng ngày càng khó tránh né, trên người thỉnh thoảng bị đâm ra từng vết thương.
Mặc kệ Hàn Sâm nói cái gì, Nam Ly Thiên cũng vẫn không để ý tới, giống như là đã quyết tâm muốn giết Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm hơi có chút phiền muộn, từ sau khi gặp được cừu, hắn vẫn luôn rất không may, bây giờ lại không hiểu thấu bị Nam Ly Thiên đuổi giết, liền nguyên nhân đều hỏi không ra.
Mắt thấy mũi thương đâm thẳng tới lồng ngực, Hàn Sâm đã tránh cũng không thể tránh, chỉ đành rút ra một đôi sừng thú, giao nhau ở †rước ngực đi ngăn cản thanh trường thương kia.
OÀ..ÀNHI
Một đôi sừng thú ở bên trong va chạm trực tiếp đứt rời, thân hình Hàn Sâm giống như viên đạn bị chấn bay ra ngoài, thoáng cái đã bay ra ngoài 100 mét.
Nhưng mà Hàn Sâm lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mượn lực vặn một cái, giống như một con chim én xẹt qua tầng trời thấp, hướng về phương xa bỏ chạy.
Nam Ly Thiên nao nao, lúc này mới phản ứng tới, Hàn Sâm nguyên bản chính là có ý định, mượn lực một kích này của hắn để đào tẩu, lập tức sắc mặt phát lạnh, nhìn Độc Giác Thú màu đen đang bị trói, cũng không đi quản nó, thân hình trực tiếp lóe lên, liền đuổi theo Hàn Sâm, trường thương trong tay cũng mang theo thương khí kinh khủng đánh úp về phía sau lưng Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm kêu khổ, tốc độ của Nam Ly Thiên tuyệt đối không kém hơn con Độc Giác Thú kia, bằng vào tốc độ của hắn thì không thể nào chạy thoát khỏi Nam Ly Thiên đấy.
Xoay người đã hiện lên một mũi thương, Động Huyền khí tràng của Hàn Sâm đã triển khai, vừa trốn tránh công kích của Nam Ly Thiên, vừa quan sát hoàn cảnh bốn phía, muốn tìm ra con đường sống.
“Chỗ đó không phải là Tàng Chân cốc hay sao? ” Hàn Sâm sau khi nhìn thấy một vùng núi xa xa, trong lòng liền nao nao.
Hết chương 1371.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất