Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1396. Hắc Phong

Chương 1396. Hắc Phong
“Ba ba, có phải mẹ sắp sinh tiểu bảo bảo rồi hay không? ” Bảo nhi nằm trên đệm, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc hỏi Hàn Sâm.
“Đúng vậy, con cũng sắp được làm chị rồi. ” Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
“Ba ba, sau khi ba ba có tiểu bảo bảo, có phải sẽ không cần Bảo nhi nữa hay không? ” Khi Bảo nhi nói chuyện, trong đôi mắt to đã dâng lên một tầng hơi nước.
Hàn Sâm đau lòng ôm lấy Bảo nhi, sờ đầu bé: “Sao lại như vậy, con chính là con gái bảo bối của ba ba, ba ba vĩnh viễn thương con nhất.”
Bảo nhi nghe thế mới vui vẻ lên: “Lại để cho mẹ thương tiểu bảo bảo, ba ba thương Bảo nhi.”
“Được. ” Hàn Sâm vuốt vuốt đầu nhỏ của Bảo nhỉ: “Nhưng sau này con là chị, làm chị cũng phải thương tiểu bảo bảo mới được.”
“Bảo nhi sẽ làm chị gái tốt đấy, ai dám bắt nạt tiểu bảo bảo, Bảo nhi sẽ đánh hắn nhừ tử. ” Bảo nhi vẻ mặt thành thật nắm nắm tay nhỏ cam đoan.
Hàn Sâm nở nụ cười, nhưng lập tức thu liễm lại, ngẩng đầu nhìn về phía núi Phong Lăng, chỉ thấy trên vách núi đá có một con thạch sùng lớn màu trắng đang bò rất nhanh ở phía trên, không bao lâu sau đã bò lên trên đỉnh núi.
Con thạch sùng kia dài hơn ba mét, toàn thân mọc đầy vảy màu trắng, thoạt nhìn giống như sứ trắng tấm, trên lưng còn có một hàng gai xương, đỉnh đầu lại mọc ra một đống kỳ quái.
Không giống như sừng, mà ngược lại chỉ giống như một bếp lò luyện đan, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.
Sau khi bò tới đỉnh núi, lò đan trên đỉnh đầu thạch sùng như mào gà, dưới ánh trăng loé lên vầng sáng kỳ dị, sau đó chỉ thấy ở bên trong phún ra một luồng nước suối như màn sương, ở trong sương mù, một hạt châu lớn chừng quả đấm bay ra, xoay tròn ở trên trời, giống như đang hấp thu tinh hoa ánh trăng.
“Con sinh vật biến dị này thành tinh sao? Lại có thể phun ra nuốt vào nội đan để hấp thu tinh hoa của ánh trăng? ” Hàn Sâm có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng biết kia không phải nội đan, mà là Gien hạch của con sinh vật biến dị kia.
Xem khí tức trên Gien hạch kia, có lẽ có quan hệ với ánh trăng, cũng không biết nó có năng lực gì.
Hàn Sâm đang chuẩn bị xông lên đỉnh núi, lại đột nhiên nghe được trong hạp cốc đối diện núi Phong Lăng, truyền đến một tiếng nổ mạnh, khiến Hàn Sâm khẽ nhíu mày, tạm thời dừng bước.
Tiếng ầm ầm tới cực nhanh, chỉ một lát đã đến núi Phong Lăng, Hàn Sâm nhìn thấy một luồng gió mang theo hắc khí xông tới đỉnh núi Phong Lăng, bị núi Phong Lăng tách ra, phóng về hai bên, âm ầm không ngừng bên tai.
Cũng may Hàn Sâm lựa chọn nơi này là ở sau núi Phong Lăng, bị núi Phong Lăng chặn lại luồng bão tố kinh khủng kia, nhưng vẫn có thể cảm giác được khí thế mạnh mẽ của ngọn gió kia, Hắc Phong giống như dùng mắt trần có thể thấy được nước lũ giống như từ hai bên núi Phong Lăng tiến lên, ma sát vào vách núi tạo lên tiếng ầm ầm, khiến lỗ †ai của người ta gần như không nghe được âm thanh gì.
“Tại sao lại có lưồng gió mạnh như vậy? ” Hàn Sâm âm thầm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy con thạch sùng đang hập thụ ánh trăng sừng sững trên đỉnh núi, khi luồng gió đen thổi qua trên người nó, thân thể nó lại không chút sứt mẻ, hạt châu kia trong hắc phong vẫn sáng ngời, giống như luồng gió đen đó đều tự động tránh được nó vậy.
“Chẳng lẽ hạt châu kia có tác dụng khắc chế lực lượng phong hệ? ” Trong lòng Hàn Sâm hơi động một chút.
Bành… Bành…
Trong luồng gió đen ầm ầm kia, Hàn Sâm đột nhiên nghe được một tiếng chân rất nặng nề, trong tiếng gió ầm ầm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, giống như có một sinh vật khủng bố đang đi trong luồng gió đen kia, giống như đang đi về phía Phong Lăng.
Hàn Sâm do dự một chút, vẫn từ bỏ ý định lập tức phi lên đỉnh núi để chém giết cái con thạch sùng kia: “Săn giết cũng không cần quá vội vàng, hay là trước tiên cứ nhìn rõ ràng tình huống xem thế nào rồi tính.”
Con thạch sùng trên đỉnh núi một mực không có động tĩnh, trong luồng gió đen cuồng bạo kia, tiếng chân lại càng ngày càng gần, không bao lâu sau, Hàn Sâm đã thấy trong luồng gió đen kia xuất hiện một thân ảnh khổng lồ.
Nhìn hình dáng kia, giống như một con ngựa chở theo cái gì đó, đợi tới khi thân ảnh kia dần dần hiển rõ, Hàn Sâm mới phát hiện đó dĩ nhiên là một con lạc đà màu trắng, đang từng bước một đi tới, giống như đang nhàn nhã dạo bước, luồng gió đen kinh khủng kia đối với nó không có một chút ảnh hưởng nào.
Lạc đà màu trắng cao hơn 10m, trên lưng có hai cục u, giữa hai cục u đó có một bóng người đang ngồi, Hàn Sâm nhìn kỹ, biết rõ đó không phải nhân loại, mà là một Dị Linh.
Dị Linh kia có đầu hình tam giác, miệng giống như “mỏ vịt”, hình dáng vô cùng hết sức quái dị, nhìn khí tức trên thân hắn, hẳn là một Dị Linh quý tộc, ngồi trên lưng lạc đà màu trắng kia cũng là sinh vật biến dị.
Dị Linh cưỡi lạc đà màu trắng ngừng lại trước núi Phong Lăng, nhìn con thạch sùng và hạt châu kia trên đỉnh núi, trong mắt lóe ra vẻ tham lam.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày: “Săn giết một sinh vật biến dị cũng có người đến đoạt, gần đây vận khí đúng là quá kém rồi.”
Hàn Sâm vẫn còn đang quan sát Dị Linh kia, đã thấy lông mày Dị Linh hơi động lòng, một dị quang bay ra, trực tiếp vọt tới đỉnh núi, nhưng hướng bay của dị quang kia lại không phải tới thạch sùng, mà là bay tới hạt châu đang lơ lửng giữa không trung.
Tập trung nhìn về phía ánh trăng, Động Huyền khí bị Hàn Sâm vận chuyển tới cực hạn, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, dị quang bắn về phía hạt châu, dĩ nhiên là một chuông gió màu đen.
Chuông gió trực tiếp chụp vào hạt châu, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng hạt châu kia cũng không chậm, trên không trung bay múa chớp động, tránh né Phong Linh chụp tới.
Dị Linh kia lập tức nổi giận, trên người lập loè vầng sáng, chuông gió kia lập tức vang lên, phát ra tiếng chuông thanh thúy, tiếng chuông kia đi qua nơi nào, gió đen bốn phía dường như cũng bị tiếng chuông trấn trụ, chớp mắt tiếng gió đều không có, ở gần đó cũng không nhìn thấy gió đen đánh úp lại.
Hạt châu của con thạch sùng kia trong tiếng chuông gió, tốc độ bay múa cũng chậm hơn rất nhiều, mắt thấy sắp bị chuông gió chụp vào trong.
Thạch sùng ghé vào trên vách núi cuối cùng cũng chuyển động, trong miệng phun ra một sương mù bạch sắc, giống như cột nước xông tới chuông gió kia, đẩy chuông gió kia ra ngoài, không để cho chuông gió chụp tới hạt châu kia.
Sau đó lò đan trên đỉnh đầu thạch sùng giống như mào gà một lần nữa bắn ra ánh sáng, hạt châu kia đã lập tức bay trở về bên trong lò luyện đan.
Chuông gió bị thổi bay ra ngoài, đan châu lại bị thu về, Dị Linh kia vô cùng giận dữ, thò tay cầm lấy chuông gió, điên cuồng lay động.
Lập tức chỉ thấy gió đen cuồn cuộn thổi đến, so với lúc trước còn mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần, cả thiên địa lập tức đều bị luồng gió đen kia che khuất, lúc này không còn một chút ánh trăng nào, khắp nơi đều là gió đen cuồn cuộn.
Trong gió đen đó còn kèm theo từng vòi rồng, núi đá ở gần đều bị luồng gió đen kia cạo nứt ra sau đó cuốn vào, vòi rồng cuốn vây quanh núi Phong Lăng chuyển không ngừng.
Hàn Sâm ôm Bảo nhi trốn ở phía sau núi Phong Lăng núi, gió đen cũng không thổi đến bọn hắn, nhưng bây giờ vòi rồng trực tiếp cuốn tới, khiến bọn họ cũng không có chỗ núp.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua trên vách núi đá, trong lòng lập tức khẽ động, ôm Bảo nhỉ bay lên, bay về phía hang động của con thạch sùng kia.
Con thạch sùng kia không thể từ trên đỉnh núi vọt ra, có lẽ là bị Hắc Phong vây khốn, lúc này trong động có lẽ chẳng có cái gì cả, Hàn Sâm đi vào tránh gió một chút vậy.
Hết chương 1396.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất