Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 77: Đặt tên tiệm (1)

Chương 77: Đặt tên tiệm (1)
Biết được mục tiêu địa điểm, Lục Dương cùng hai người khác tụ hợp, phân tích:- Từ tư thế Tần Nguyên Hạo đi đường, tần suất hô hấp đến xem, hẳn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
- Chỗ ở chính là một trạch viện phổ thông, trạch viện cũng không lớn, xem ra không giống như có người làm dáng, sống một mình.
- Chúng ta ở chỗ gần quan sát hắn một hồi, thứ nhất là quan sát tập tính của hắn, ngày sau tiến vào ma giáo bị người hỏi không tính hoàn toàn không biết gì cả, thứ hai là theo chân hắn, nhìn có thể tìm tới cứ điểm của Diên Giang đà hay không.
Man Cốt:- Tần Nguyên Hạo có nhiều tiểu đệ như vậy, vì sao chúng ta không đi theo những người này tìm kiếm vị trí Diên Giang đà? Mạnh Cảnh Chu bác bỏ biện pháp này, hắn hiểu biết về Ma giáo càng nhiều hơn một chút:- Những người kia cũng không có tu vi, là tiểu đệ của Tần Nguyên Hạo không sai, nhưng không phải giáo chúng của Ma giáo, Ma giáo không có dễ như ngươi tưởng tượng, những người này có biết Tần Nguyên Hạo là người trong Ma giáo hay không đều là hai chuyện.
- Bất quá chúng ta nên trốn ở nơi nào quan sát hắn, kề bên này không có nhà ở, chỉ có mấy quán trà tửu lâu, ban ngày có thể dùng trà trong trà lâu, ban đêm phải làm sao? Ma giáo ưa thích hành động ban đêm nhất.
Lục Dương cũng có chút khó xử, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chỗ trà lâu dựng bảng hiệu cho thuê, ánh mắt sáng lên.
- Vị trí trà lâu chỗ này phù hợp, lầu hai có thể dùng để quan sát Tần Nguyên Hạo.
Chúng ta có thể mướn trà lâu này, mở ra một cửa tiệm ngụy trang quan sát hành tung của Tần Nguyên Hạo! Mạnh Cảnh Chu gật đầu, sau đó hỏi:- Chúng ta nên mở cái cửa hàng gì? - Mở tiệm mặc dù là ngụy trang, nhưng cũng cần ngụy trang cho giống mới được, ta không am hiểu pha trà, khẳng định không thể tiếp tục mở trà lâu, trong nhà của ta có trưởng bối am hiểu các loại pháp thuật về tiếng nói, ta đi theo bên cạnh hắn một đoạn thời gian học qua việc kể chuyện múa hát.
Mạnh Cảnh Chu rất có tinh thần chuyên nghiệp:- Ta đề nghị mở một quán tướng thanh (*), ta biểu diễn đơn tấu.
(*Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)Lục Dương rất kính nể Mạnh Cảnh Chu đa tài đa nghệ:- Bất quá, tấu tướng thanh thì náo nhiệt vào ban ngày đó, ban đêm cũng không có người, biện pháp tốt nhất là tìm một công việc cần mở vào ban đêm, là một chỗ ăn chơi, muốn náo nhiệt một chút, uống rượu làm vui, để mọi người chơi đến vui vẻ, như thế thì chúng ta có thể ở lầu hai quan sát Tần Nguyên Hạo, Tần Nguyên Hạo cũng sẽ không chú ý tới chúng ta.
Mạnh Cảnh Chu nghe được đỏ mặt, có chút chần chờ, càng nhiều hơn chính là hưng phấn:- Ban đêm mới cần náo nhiệt, chẳng lẽ ngươi muốn. . .
Lục Dương gật đầu:- Đúng, ta nói chính là quán đồ nướng.
Mạnh Cảnh Chu: - . . .
Đúng, ta cũng nghĩ như vậy.
Lục Dương suy nghĩ rất tốt, đồ nướng đơn giản dễ làm, coi như ngượng tay, cháy khét nướng cháy hơn mười lần cũng sẽ quen tay.
- Chuyện đồ nướng có thể giao cho ta.
Man Cốt cười đầy tự tin, vì chính chứng minh thực lực, còn móc ra một trang giấy từ trong ngực, trên đó viết - Bí phương đồ nướng tổ truyền.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu rất quen mắt về bí phương này, đây không phải là bí phương đồ nướng tổ truyền cần phải tốn một trăm điểm cống hiến mới có thể đổi trên bảng danh sách sao.
Man Cốt thật thà cười:- Khi ta ở trong gia tộc thường xuyên tự mình nướng dã thú ăn, gấu đen heo rừng thỏ nhỏ cái gì, ta thấy chỗ tông môn cũng có rất nhiều kỹ năng về nấu nướng, lại không có mấy kỹ năng về đồ nướng, cho nên treo bí phương đồ nướng tổ truyền ra ngoài.
Lúc ấy Lục Dương buồn bực, là ai không có chuyện gì đi treo bí phương đồ nướng ở trên bảng danh sách đổi, thì ra là gia hỏa ngươi đưa nó ra.
- Có người mua hả? Mạnh Cảnh Chu hiếu kì.
Man Cốt trung thực nói:- Có vị sư huynh nói với ta, sau khi hắn mua bí phương đồ nướng, cùng một vị sư tỷ đi dã ngoại làm nhiệm vụ, vị sư huynh này dùng đồ nướng bắt được trái tim của sư tỷ.
Mạnh Cảnh Chu: - . . .
Ta không nên hỏi.
Man Cốt mỉm cười, nói:- Mà mở quán đồ nướng còn có một chỗ tốt.
- Là cái gì? Man Cốt triệu hồi ra hai con ma hổ:- Ta không cần tự mình động thủ, để hai con ma hổ ở phía sau làm đồ nướng, còn không cần cho tiền lương, phi thường thuận tiện.
Cứ như vậy, ngay cả tiểu nhị của cửa hàng đều không cần mướn, tiết kiệm tiền lại giữ bí mật, quả nhiên là cân nhắc chu đáo.
Man Cốt đi theo Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu học lâu như vậy, nhiều ít vẫn học được chút gì đó.
Lục Dương kiên quyết không thừa nhận Man Cốt theo chân hắn học tập.
Man Cốt trong đêm nghiên cứu phối phương bí chế, quê quán Man Cốt ở hoang dã, lúc đầu, rất nhiều vật liệu trong phối phương đồ nướng đều là thứ mà chỉ có ở hoang dã mới có, Man Cốt cần nghiên cứu vật liệu nào có thể được thay thế.
- Đúng rồi, các ngươi ăn côn trùng nướng, mắt bò nướng chưa? Man Cốt bỗng nhiên hỏi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cùng nhau lắc đầu, khuyên Man Cốt nên nướng những thứ ở bên trong phạm vi tiếp nhận của người bình thường.
Man Cốt ồ một tiếng, suy tư đơn giản một chút, đầu tiên hắn là người bình thường, tiếp theo là hắn có thể tiếp nhận những vật liệu này, cho nên hắn có thể tiếp nhận vật liệu mà người bình thường đều có thể tiếp nhận.
Luận chứng xong xuôi.
Man Cốt vẫn lưu các món như côn trùng nướng, mắt bò nướng một loạt các món nướng có đặc sắc của địa vực trên menu, hi vọng người Diên Giang quận yêu thích.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất