Âm Phủ Thần Thám

Chương 80: Main ngu đần

Chương 80: Main ngu đần


Trong lúc ngồi chờ Tiểu Đào, nội tâm tôi thấp thỏm tới cực điểm, đã có lúc thậm chí muốn tông cửa xông ra. Một giọng nói khác trong đầu thì ngược lại, gào lên Tống Dương, sao ngươi có thể phế vật như vậy?
Mấy phút đồng hồ trôi qua dài như cả năm, sau đó Tiểu Đào đi từ phòng ngủ ra, hai tay giấu sau lưng, cười hì hì hỏi: "Đoán xem là vật gì, gợi ý cho anh một chút, làm bằng nhựa, hình tròn, có lỗ"
Tôi ngẩn người một chút, đây nhất định là cạm bẫy, đoán: "Không phải là một chiếc DVD chứ?"
"Chết tiệt, vậy mà cũng đoán đúng." Tiểu Đào tràn đầy thất vọng, lấy ra một hộp DVD còn chưa mở nắp, là phim kinh dị kinh điển "The Ring".
Sau khi trải qua đấu tranh tâm lý vừa rồi, tôi thoáng tỉnh táo, nói: "Vậy cô hi vọng tôi đoán thành cái gì?"
Lần này thì đến lượt Tiểu Đào đỏ mặt, gương mặt thoáng chút hồng hào: "DVD còn có thể đoán thành cái gì, chỉ là kiểm tra trí thông minh của anh chút thôi."
"Hừ, vậy còn nói tôi tâm khẩu bất nhất." Tôi bị dắt mũi một hồi, rốt cuộc cũng có cơ hội trả đũa.
"Có phải anh muốn chết không? Chỉ tôi mới được nói anh như vậy, còn anh thì cấm." Hoàng Tiểu Đào cầm cái hộp dvd gõ vào đầu tôi đau điếng.
"Tôi sai, tôi sai." Tôi liên tục cầu xin tha thứ.
"Hừ." Hoàng Tiểu Đào chống nạnh.
Tôi xoa xoa trán nói: "Bộ phim cũ kĩ như vậy mà cô còn chưa xem à?"
Hoàng Tiểu Đào lật lật cái bìa: "Chưa, trước tôi nghe người ta nói phim này đáng sợ lắm, kết quả mua về lại không dám xem một mình. Vừa hay hôm nay có anh ở đây, xem cùng tôi đi. Mà anh xem phim này rồi à?"
"Chưa." Tôi lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, xem thôi."
Nói xong Tiểu Đào bỏ DVD vào máy, thực ra The Ring này tôi xem từ hồi cấp hai, chỉ là không muốn làm nàng mất hứng mà thôi.
Màn hình bắt đầu hiện ra, để tạo không khí Hoàng Tiểu Đào còn tắt hết đèn, sau đó ngồi co chân lên ghế, hai tay ôm đầu gối. Một cặp đùi thon thả, trắng mịn cộng thêm mùi thơm cơ thể phụ nữ làm tôi đứng ngồi không yên, chẳng biết nên nhìn đi chỗ nào mới phải.
Khi Sadako lần đầu tiên xuất hiện, Tiểu Đào bị dọa sợ đến giật mình, không ngừng cắn móng tay. Nàng bỗng nắm thật chặt tay tôi, tôi hỏi: "Cô là cảnh sát mà còn sợ cái này?"
"Ơ, anh không sợ sao?" Tiểu Đào tò mò.
"Sợ thì có, nhưng cũng đâu cần khoa trương như cô vậy." Tôi cười.
"Tôi nghe đồng nghiệp nói, xem phim này xong buổi tối còn không dám ngủ một mình." Hoàng Tiểu Đào hít vào một hơi.
"Thế sao cô còn xem?"
"Ai cần anh lo?"
Vừa nói, nàng vừa dứt khoát tựa người vào tôi, da thịt mát rượi mịn màng dán lên cánh tay, mùi thơm càng tỏa ra nồng nàn, giờ tôi mới biết dùng 'ôn hương nhuyễn ngọc' để tả con gái là không hề khoa trương chút nào. Trong khoảnh khắc, tôi thậm chí còn muốn vòng tay ôm lấy thân mình nàng, nhưng kịp thời suy nghĩ lại, không thể hành động như vậy được.
Bộ phim này tuy nói là kinh khủng, nhưng không đến nỗi ám ảnh. Từ đầu đến cuối tràn ngập không khí khiến người xem ngạt thở, mỗi giây phút đều thấy ớn lạnh sau lưng, chỉ cần diễn viên xoay người chỉ sợ sẽ có gì xuất hiện sau lưng họ.
Tôi cảm thấy nếu nói về độ kinh khủng thì không có phim nước nào sánh bằng phim của Đảo Quốc này cả. Đúng là khiến lão thái thái cũng phải ngả mũ, không phục không được.
Xem được nửa phim, Tiểu Đào cứ không ngừng rên rỉ sợ hãi, xem ra thực sự là bị dọa, nắm cánh tay tôi chặt hơn, chặt tới nỗi thấy đau. Thường ngày tôi nghĩ nàng rất to gan, thì ra cũng có thứ khiến nàng sợ, tôi bèn với cái điều khiển, mở nhỏ tiếng đi.
Xem phim kinh dị mà âm thanh nhỏ sẽ bớt sợ hơn, đến lần thứ ba Sadako xuất hiện, Tiểu Đào một chút phản ứng cũng không có, tôi thầm nghĩ năng lực thích ứng cũng quá nhanh đi, vừa nãy phải chăng chỉ giả vờ sợ.
Kết quả quay đầu nhìn lại, nàng đã ngủ từ lúc nào, đầy gối lên vai tôi, khẽ ngáy. Tôi nhẹ đưa tay vuốt tóc nàng, lúc Tiểu Đào ngủ say, gò má thật là đẹp, giống như một chú mèo con đang say giấc. Mặc dù từ góc độ của tôi có thể nhìn gần như rõ bộ ngực trắng như tuyết của nàng, nhưng tôi lại thích ngắm khuôn mặt nàng hơn.
Tôi nghĩ, tình cảm của mình có lẽ đã hết thuốc chữa. Hương thơm cơ thể mê hoặc, khiến tôi không tự chủ, ghé mặt dần dần vào nàng, nhịp tim lại gia tốc như ngựa đua. Trong lòng tôi thầm tự cảnh cáo chính mình, Tống Dương à Tống Dương tên dâm tặc nhà ngươi sao lại có thể lợi dụng lúc người ta đang ngủ như vậy?
Nhưng thật giống như có một âm thanh khác vang lên trong đầu, thời gian không nhiều, còn chờ gì nữa, ngươi có phải đàn ông không?
Nội tâm đấu tranh kịch liệt nửa ngày, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm phần thắng, quyết định làm Liễu Hạ Huệ một lần (muốn biết Liễu Hạ Huệ là ai thì search gg giùm e nhé).
Có điều cũng không thể cứ như vậy mà qua một đêm, tôi sẽ mệt chết mất. Vì vậy tôi rón rén cựa mình đứng lên, mỗi một động tác đều rất cẩn thận, đầu Tiểu Đào mất đi chỗ dựa tuột xuống, tôi vội xoay người đỡ lấy cổ nàng. Tay kia tối xốc xuống dưới chân, bế lên như công chúa. Mặc dù tôi thể lực không được tốt lắm, nhưng con gái 50kg thì vẫn bế ngon lành, tóc Tiểu Đào cọ vào tay tôi ngứa ngáy.
Bế Hoàng Tiểu Đào vào phòng ngủ, đặt xuống giường, vừa định rút tay ra thì đột nhiên đôi tay nhỏ nhắn của nàng ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi giật mình, chẳng lẽ nàng giả vờ ngủ?
Ai dè sau đó nàng bắt đầu nói mớ: "Đừng để cho hắn chạy..." rồi bắt đầu nghiến răng kèn kẹt. Tôi thấy buồn cười, ngủ mơ mà cũng dễ thương như vậy.
Tôi chầm chậm cúi đầu, gỡ cánh tay nàng ra, đồng thời dùng tay đỡ lấy cùi chỏ của nàng, tránh việc hai tay rơi xuống ngực. Động tác này rất khó, tôi phải kiên nhẫn lắm mới hoàn thành, cuối cùng cũng thành công.
Hoàng Tiểu Đào nằm ngửa mà ngủ như vậy, tôi thấy không đành lòng, nên kéo chăn đắp cho nàng.
Trở về phòng khách, dĩ nhiên phim chả còn gì để xem, tôi tắt TV đi ngủ. Trong bóng đêm cứ lởn vởn suy nghĩ về hành động ban nãy của mình, con người của tôi đúng là hết thuốc chữa.
Cũng đã thấm mệt, rất nhanh tôi chìm vào giấc ngủ, không biết bao lâu thời gian thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Trong phòng Hoàng Tiểu Đào nói: "Tìm được thi thể rồi...đi, ta lập tức tới ngay."
Sau đó nàng quay ra ngoài hô: "Tống Dương, Tống Dương."
"Tôi đây."
"Mặc áo vào, chuẩn bị tới cục cảnh sát, bọn họ tìm được một thi thể." Hoàng Tiểu Đào giọng sốt sắng.
"Được!"
Giờ mới là bốn giờ sáng, tôi dậy khoác áo, đi giày, lát sau Tiểu Đào đã y phục chỉnh tề đi ra, người đeo súng lục, gỡ áo khoác trên giá xuống, mặc áo, hất tóc. Khoác bộ quần áo này lên người, trong nháy mắt nàng từ một cô gái nữ tính dễ thương lại trở về nữ cảnh sát lạnh lùng cao ngạo.
"Ngủ có ngon không?" Nàng hỏi.
"Sáng sớm bốn giờ bị đánh thức, theo cô thì thế nào?"
"Đây chính là giờ giấc sinh hoạt của cảnh sát, chẳng có cách nào khác. Anh có đói không, trong tủ có bánh mì đấy."
"Không cần." Tôi cầm túi xách lên, theo Tiểu Đào xuống lầu, lên xe tới cục cảnh sát, dọc đường đi chẳng biết nói gì.
Gần tới nói, tôi nói: "Cho tôi xuống đây đi."
"Sao vậy?" Tiểu Đào hỏi.
"Mới sáng sớm, nếu đồng nghiệp của cô thấy hai chúng ta cùng nhau tới, sẽ bàn tán không hay..." tôi giải thích.
"Không ngờ anh cũng tâm cơ cẩn mật đấy." Nàng dừng xe, đột nhiên hỏi: "Phải rồi, sao hôm qua tôi lại ngủ trong giường?"

"À..." tôi cười khanh khách.
"Đừng nói là anh bế tôi vào nhé."
Tôi ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng vậy."
"Chăn cũng là anh đắp cho tôi?"
"Cũng đúng luôn." Tôi cúi gằm mặt.
Đột nhiên nàng đưa tay áp vào má tôi, nói: "Cảm ơn!"
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất