Âm Phủ Thần Thám

Chương 834: Rửa oan chi tâm

Chương 834: Rửa oan chi tâm


Tống gia tổ chức tang lễ long trọng cho Đao Thần, toàn bộ nam nữ già trẻ đều tới tiễn biệt ông. Trên linh vị tượng trưng cho vinh dự, khắc tên thật của ông, Tống Triệu Long!
Sau tang lễ, cô cô vui mừng nói với tôi: "Tống Dương, lúc đầu cản trở con là cô cô thiển cận, cô cô tạ lỗi với con, cũng thay mặt toàn thể thôn nhân Tống gia cảm ơn con."
Tôi nói: "Thực ra chính con cũng không tin nổi, đó đã từng là một nhiệm vụ bất khả thi."
Tống Hạc Đình cười: "Xem ra ông trời đứng về phía con, có lẽ đây cũng là sứ mệnh bẩm sinh mà trời cao dành cho con."
Tôi hỏi: "Phải rồi, Đao Thần và ông con..."
"Họ là anh em sinh đôi, cha mẹ mỗi người một bên văn võ Tống, vốn các bậc trưởng bối quyết định Tống Triệu Long là văn Tống, Triệu Lâm là võ Tống, nhưng không phải trưởng bối lúc nào cũng đúng. Sở thích của hai người vừa hay lại ngược lại, bởi vậy họ âm thầm trao đổi thân phận, đồng thời truyền hết sở học của mình cho đối phương. Kết quả là Tống gia chúng ta đã sinh ra một văn Tống kiệt xuất cùng một võ Tống anh dũng. Cả hai có chung chí hướng, chính là đánh bại Giang Bắc Tàn Đao, vì vậy Triệu Lâm hợp tác với cảnh sát, còn Triệu Long thì gia nhập tổ chức để nằm vùng. Sau khi chuyện vỡ lở, Tống Triệu Long bị trục xuất khỏi gia tộc, ông ấy bèn mai danh ẩn tính, lấy Đao Thần làm thân phận."
"Thực ra sau đó hai người đã hợp tác một thời gian khá dài, nhưng bị Hoàng Tuyền ly gián nên hai huynh đệ trở mặt thành thù, rồi xảy ra bi kịch."
Nói tới đây, Tống Hạc Đình thở dài thườn thượt.
Trao đổi thân phận? Câu này khiến tôi chợt nghĩ ra gì đó, giật mình hét lên: "Bọn họ trao đổi thân phận khi nào?"
"Việc này chỉ e chính họ mới biết."
Tôi nói: "Như vậy, rất có thể Đao Thần mới là ông ruột của con!"
"Không loại trừ khả năng này." Tống Hạc Đình cũng không phản bác.
Tôi bỗng thư thái cười một tiếng: "Thực ra điều này cũng chẳng quan trọng, đối với con mà nói, con có hai ông nội, bọn họ cũng làm thay đổi cuộc sống của con."
Vết thương trên người tôi chưa lành, bởi vậy ở lại Tống gia dưỡng thương, hàng ngày đều nhận được tin tức từ bạn bè. Tiểu Đào nhắn: "Anh yêu, bao giờ thì quay lại. Em nhớ anh!"
Băng Tâm nhắn: "Tống Dương ca ca, sao huynh không nói tiếng nào liền đi nghỉ phép? Muội cũng muốn đi."
Lão Yêu nhắn: "Con bà nó, các ngươi làm anh hùng xong rồi, ta bên này bận chết mẹ, ngày nào cũng phải tiết lộ tin tức về tổ chức. Ngươi đừng có phóng đãng bên ngoài nữa, mau về giúp ta đi."
Vương thúc nhắn: "Mau về đi, đại hội khen thưởng chỉ chờ mỗi cậu thôi."
Vương Đại Lý nhắn: "Tống Dương, đã ba tháng chưa về, rốt cuộc ngươi sao rồi. Gần đây ngày nào cũng có tin giật gân, không phải là lão đại giang hồ bị xử thì là trùm ma túy bị bắt, rốt cuộc là đã xảy ra chyện gì, mau về nói cho ta biết đi."
Tôi vô lại nhắn một tin cho tất cả: "Mấy ngày nữa thôi, tha cho tôi an nhàn."
Vết thương của tôi thực ra chẳng có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi mấy ngày. Giờ thì đã có thể thảnh thơi mà chính thức ngắm cảnh đẹp của Tống gia thôn, cảm nhận nếp sinh hoạt của tổ tiên năm xưa.
Hôm nay đang tản bộ bên suối thì bỗng nghe tiếng cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tinh Thần và Tống Khiết. Tống Khiết bện một vòng hoa dại, cứ nhao nhao đòi đeo lên đầu Tinh Thần, Tinh Thần nói: "Khó coi chết đi được, em mấy tuổi rồi?"
Ngoài miệng nói vậy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cúi thấp đầu để Tống Khiết kiễng chân đeo lên, cười nói: "Thật là đẹp, anh đến bờ nước soi gương đi."
"Tin em mới là lạ!" Tinh Thần giơ tay bóp mũi Tống Khiết, từ lúc hai người bị nhốt vào trò chơi sống còn kia, quan hệ đã thân thiết hơn trước rất nhiều. Giờ đang là chính xuân, vạn vật hồi phục, một đôi trai tài gái sắc đứng ở bờ suối, cảnh tượng như bức tranh sơn thủy hữu tình.
Vốn không định quấy rầy không gian riêng tư, nhưng tiếng bước chân tôi đã đánh động, Tinh Thần vội bước tới ân cần hỏi: "Tiểu thiếu gia, vết thương ngươi sao rồi?"
Tôi nói: "Chỉ là bị nhiễm trùng thôi, sớm không còn đáng ngại nữa rồi."
"Vậy chúng ta lên đường về Nam Giang chứ?" Tinh Thần hỏi.
Tôi nói: "Tinh Thần, từ nay về sau, ngươi không cần theo sát ta như hình với bóng nữa."
"Cái gì?" Tinh Thần ngạc nhiên.
Tôi cười, nhìn sang Tống Khiết: "Nếu cứ buộc ngươi lại bên mình, người khác sẽ không vui."
Tống Khiết đang bĩu môi thì bị tôi chọc, con bé xấu hổ đỏ bừng mặt: "Biểu ca thật hư!"
Tôi nói: "Ta nói thật đấy Tinh Thần, bây giờ đã không còn người muốn hại ta nữa. Sau này chỉ là thỉnh thoảng điều tra mấy vụ bình thường, không cần ngươi đích thân tới bảo vệ, đi làm việc của mình đi!"
Tống Tinh Thần đắn đo: "Nhưng...tiểu thiếu gia, từ trước tới nay vào sinh ra tử với ngươi, ta cảm thấy..."
Hắn vốn không phải kẻ giỏi biểu đạt tình cảm, nói tới đó thì đột nhiên cứng họng, tôi nói: "Coi ngươi là anh em tốt nhất!"
"Ta là thành viên tổ đặc án, đó là nghề nghiệp, không liên quan tới việc bảo vệ ngươi!" Tinh thần vẫn cố chấp.
"Tổ đặc án đã giải tán rồi."
"Tổ chức vừa mới bị tiêu diệt, hiện giờ nhất định có rất nhiều kẻ tàn dư muốn trả thù ngươi, trong giờ phút quan trọng này, ta không thể tự ý bỏ vị trí, mà cô cô cũng không đồng ý."
Chúng tôi nói tới nói lui, cuối cùng tôi phải nhượng bộ, để Tinh Thần theo mình một năm cuối, sau đó sẽ quay về. Dù vậy thì tôi vẫn có chút không đành lòng, đối với Tống Khiết mà nói, chờ đợi người mình yêu một năm trời là rất khổ sở.
Lúc tiễn tôi ra đến cửa thôn, Tống Khiết có vẻ không vui, cả đường đi chẳng nói chẳng rằng, cứ bứt hoa cỏ dại ven đường trút giận. Tôi nói nhỏ với Tinh Thần: "Ngươi đừng lạnh lùng quá, đã đến mức này rồi, cũng nên biểu thị chút đi."
Tống Tinh Thần cau mày: "Một năm thôi!"
Tôi nói: "Đối với người mình thích, chờ đợi một ngày thôi cũng là quá dài."
Gò má Tinh Thần tức thì đỏ lựng, dưới sự khích lệ của tôi, hắn mới đột nhiên quay lại ôm chầm lấy Tống Khiết. Tống Khiết bị bất ngờ, mặt đỏ đến mang tai.
"Tiểu Khiết, đợi ta thêm một năm!"
"Được rồi, yên tâm đi, em sắp chết ngộp rồi này."
Cả hai tách nhau ra, ngượng ngùng nhìn đối phương cười một tiếng, Tinh Thần gật đầu: "Ta đi nhé!"
Tống Khiết không nhịn được, nói: "Đi mau đi!"
......
Thời gian thoáng cái trôi qua hết một năm, Tống Tinh Thần từ biệt tôi, nói rất nhiều câu lưu luyến, sau đó nghe nói hắn và Tống Khiết gia nhập đội vệ sĩ Trung Nam Hải, bảo vệ những đại nhân vật của đất nước, viết lên truyền kỳ của chính mình.
Chúng tôi cũng từng có lần gặp nhau, phong cách của hắn vẫn miệng ngậm ống hút trà sữa, gọi tôi một tiếng tiểu thiếu gia!
Vương Đại Lý thì đã cưới Lạc Ưu Ưu, cửa hàng băng vệ sinh cũng phát triển không ngừng, chỉ có điều tên phó cửa hàng như tôi vẫn như cũ, chẳng góp chút công lao gì.
Đại Lý đã mở rộng quy mô làm ăn, mở mấy phân xưởng ở Nam Giang, trở thành một nhãn hiệu lớn của thành phố, mặc dù đã trở thành Vương lão bản, giám đốc Vương nhưng trong lòng tôi, hắn vẫn không thay đổi, vẫn là Vương Đại Lý hay bị tôi trêu chọc.
Dưới sự đề nghị của tôi, tổ đặc án giải tán, nhưng các thành viên vẫn sống ở Nam Giang, thi thoảng làm mấy việc lặt vặt, dùng thủ pháp Ngỗ Tác của tôi điều tra mấy vụ án ly kỳ. Công việc cũng chẳng vì Giang Bắc Tàn Đao hủy diệt mà ít đi, vẫn bận rộn như vậy. Nhưng đây cũng là trạng thái ưa thích nhất của tôi, chưa một giây phút nào cảm thấy chán cái nghề này, rửa oan cấm bạo, bảo vệ chính nghĩa!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất