Âm Phủ Thần Thám

Chương 84: Ba người mất tích.

Chương 84: Ba người mất tích.


Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Chủ ý này không tệ, vậy chúng ta bắt đầu tìm con mồi thôi."
Thế là chúng tôi nhanh chóng phân loại, dựa theo tiêu chuẩn tuổi tác trên 15 và dưới 35, thân thể không có bệnh tật, không bị khiếm khuyết, không quá gầy hoặc quá béo.
Đặt mình vào vị trí hung thủ, coi đám người còn sống sờ sờ như thịt ba chỉ treo giá công khai trong siêu thị, chính tôi cũng thấy mình biến thái.
Chúng tôi bỏ đống hồ sơ không đạt tiêu chuẩn qua bên trái, dần dần bên phải ngày càng dầy lên, bên trái ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại tám người.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tám người này khả năng trong đó có nạn nhân."
"Chờ đã, tôi nhìn thêm chút."
Tôi cẩn thận lật lại một lượt, lấy ra một hồ sơ: "Người này có tiền sử tâm thần đã từng điều trị tại bệnh viện, loại."
"Tại sao?"
"Bệnh nhân tâm thần phải uống một lượng lớn thuốc ức chế thần kinh, cộng thêm thời gian lâu không rèn luyện, thịt sẽ rất kém."
Lúc tôi nói vậy, gò má Tiểu Đào khẽ giật giật.
"Người này răng không tốt, chắc chắn ăn uống kém, xanh xao vàng vọt, lâu ngày sẽ suy dinh dưỡng."
"Người này mới phẫu thuật thẩm mỹ, trên người có nhiều silicon và axit hyaluronic, thịt không ngon."
"Người này làm công nhân bảo trì ống cống, trên người lúc nào cũng hôi rình, loại."
Tôi loại liền 4 người, Hoàng Tiểu Đào nói: "Nghe anh nói như vậy, tôi còn có cảm giác anh chính là kẻ biến thái làm bánh bao nhân thịt người ấy."
"Nếu như tôi biến thái như lời cô nói, người đầu tiên tôi muốn ăn là..." tôi đột nhiên liếc mắt nhìn nàng, không nói gì thêm.
"Người đầu tiên anh muốn ăn là ai, nói mau!" Hoàng Tiểu Đào tức khí.
"Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa."
"Hừ!"
Đúng lúc này, tôi để ý tới bộ hồ sơ thứ năm, người mất tích tên là Mã Diệu Tổ, từng làm việc ở lò mổ, quê quán ở một thôn nhỏ dưới địa phận của thành phố Nam Giang, ba mươi hai tuổi.
Hoàng Tiểu Đào lại gần liếc nhìn, nói: "Người này xanh xao vàng vọt, dựa theo tiêu chuẩn của tên biến thái chắc cũng không ăn, loại."
Nàng định giật hồ sơ trong tay tôi, tôi lại lắc đầu: "Chờ đã, tôi có một trực giác, khả năng người này chính là Mã Kim Hỏa."
"Trên đó đâu nói gì tới xưởng thịt, tên cũng khác nhau mà?" Tiểu Đào nói.
"Từng có kinh nghiệm ở lò mổ, đi làm trong xưởng thịt thì có gì lạ đâu? Hơn nữa rất nhiều người ở quê đều dùng song song hai tên, tên khai sinh và tên thường gọi. Cô tới xưởng thịt hỏi một chút, xem Mã Kim Hỏa tên khai sinh có phải là Mã Diệu Tổ không."
"Được." Nói xong Tiểu Đào nhận hồ sơ từ tay tôi.
Còn lại ba người, một trong đó là nữ công nhân xưởng dệt, mọi đặc điểm đều trùng khớp với biên bản mới khám nghiệm tử thi trong ống cống. Cơ bản có thể kết luận đây chính là nạn nhân.
Hai người khác, một là nhân viên siêu thị, 24 tuổi, người còn lại là nhân viên rửa xe, hai mươi sáu tuổi, cả hai đều là nam giới.
Tôi nói: "Hai người này có thể chính là người tiếp theo bị hại. Không, có lẽ họ đã bị hại mất rồi..."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vậy chúng ta tới kiểm tra chỗ ở của họ đi, xem có phát hiện gì không."
"Được!"
Hoàng Tiểu Đào gọi điện bảo cấp dưới đi điều tra tên thật của Mã Kim Hỏa, sau đó cùng tôi xuống lấy xe, đầu tiên tới siêu thị nơi người thứ nhất làm việc, hỏi ông chủ.
Ông chủ nói người này gọi là tiểu Trương, một tháng rưỡi trước không từ mà biệt, gọi điện không được, bốn mươi tám giờ sau báo án tại đồn cảnh sát quản lý.
"Tiểu Trương mất tích một tháng rưỡi trước, người nhà hắn không đến tìm ư?" Tôi hỏi.
"Hình như hắn cắt đứt liên lạc với gia đình đã nhiều năm, chỉ có một lần chủ nhà trọ của hắn tới tìm ta, báo rằng hắn thiếu tiền điện nước, yêu cầu ta thanh toán. Thật khôi hài mà, hắn nghĩ ta in ra được tiền chắc."
"Vậy ông biết địa chỉ hắn ở?"
"Chờ chút, ở đây ta có cuốn sổ đăng ký nhân viên, để ta chép cho."
Ông chủ chép lại địa chỉ cho tôi, còn định đưa cho chúng tôi hai chai nước khoáng trước khi đi, dĩ nhiên là tôi không nhận.
Chỗ tiểu Trương trọ chỉ cách siêu thị ba con đường, chúng tôi liền chạy tới, sau đó tìm hỏi chủ nhà của tiểu Trương.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, vừa nghe thấy tên tiểu Trương bà ta bắt đầu cằn nhằn, nói rằng tiểu tử này rất bừa bộn, vứt rác khắp nơi, lúc đi cũng không chào hỏi. Sau chuyện này bà ta phát hiện điện đóm, tv trong nhà bật suốt một tuần liền, bà ấy phải tự bỏ tiền túi ra trả hơn 100 số điện, nhắc tới chuyện này vẫn còn tức giận.
Tôi hỏi: "Nhà đó sau có cho thuê lại không?"
"Không đâu, vẫn đang tìm người tới thuê, hai vị cảnh sát, nhân lúc tra án, hai ngươi có thể giúp ta quảng cáo một chút được không?" Tiếp đó chủ nhà bắt đầu lải nhải không ngừng tự giới thiệu nhà mình tốt như thế nào thế nào.
Hoàng Tiểu Đào phải cắt lời bà ta: "Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát hình sự, rất bận rộn không thể giúp bà được."
"Cảnh sát hình sự?" Chủ nhà kinh ngạc: "Tiểu tử này phạm pháo gì à? Ta thấy hắn cả ngày không ra khỏi phòng, người quen cũng chẳng chào hỏi, nhất định là làm gì đó mờ ám."
Bà chủ nhà này quả thực rất nhiều chuyện, còn dây dưa tiếp e là sẽ nói đến tối, Tiểu Đào bèn bảo bà ta dẫn vào xem phòng tiểu Trương ở.
Chúng tôi vào phòng, chủ nhà sớm đã quét dọn bên trong, tôi nhìn qua một lượt, nói: "Lúc tiểu Trương đi, đèn và TV đều đang bật sao?"
Chủ nhà vội gật đầu: "Đúng thế."
"Cửa thì sao?"
"Cửa đóng, nhưng không khóa." Chủ nhà đáp.
"Hắn mặc gì khi ra ngoài?"
Chủ nhà gõ gõ đầu: "Ta nhớ lúc ta vào phòng, giày hắn vẫn xếp ở cửa, áo khoác thì ném trên ghế."
Tôi thấy có cái gạt tàn trên bệ cửa sổ, khả năng là tiểu Trương lúc đó chỉ ra ngoài mua thuốc, sau đó bị bắt cóc. Nếu vận chuyển một người trưởng thành sẽ rất dễ gây chú ý, hung thủ hiển nhiên có xe.
Kiểm tra một lượt nơi ở của nạn nhân cũng không phải vô nghĩa, chủ đích của tôi là muốn tìm hiểu xem hung thủ lên kế hoạch từ trước, hay chỉ là nhất thời bất chợt ra tay.
Hoàng Tiểu Đào tìm được một cuốn tạp chí quân sự dướu giường, ngoài ra còn có một số mô hình xe tăng, đều là đồ thủ công, người thích mấy thứ này nhất định rất giản dị.
Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy một tòa nhà cũ, bèn hỏi chủ nhà: "Tòa nhà kia có chuyện gì sao?"
"Tòa nhà đang xây dở, nhưng chủ đầu tư không đồng ý với bên xây dựng nên dự án bị dừng giữa chừng. Mấy năm nay, có mấy tên vô gia cư thường tới đó ngủ, ảnh hưởng tới an ninh trật tự và vệ sinh công cộng của khu vực này. Hai vị cảnh quan, trở về xin hai vị nói với cấp trên một câu." Chủ nhà vội vàng nói.
Tôi buồn cười quá đỗi, chủ nhà nghĩ chúng tôi là thổ địa chắc, chuyện gì cũng quản?
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Qua xem chút không?"
"Được."
Chúng tôi liền cáo từ bà chủ, đi sang tòa nhà đối diện, tòa nhà đã bỏ hoang nửa tháng, tôi cảm thấy sẽ không phát hiện được gì.
Cứ lên một tầng lầu, tôi lại dừng một chút, nhìn sang phía phòng tiểu Trương. Tầng 4 có góc độ quan sát tốt nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ không gian trong phòng hắn. Dưới chân tôi có mấy tàn thuốc, tổng cộng có ba loại, không thể xác định có phải do hung thủ lưu lại hay không.
Tôi cẩn thận hít hít không khí ở đây, phát hiện có mùi bất thường, cuối cùng tầm mắt hướng về một đường ống xi măng lớn bên cạnh...


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất