Bá Võ

Chương 118: Truyền bá (2)

Chương 118: Truyền bá (2)

Khi sư tỷ mặt tròn nói chuyện, hai mắt đã sáng như sao: “Lục sư muội, ngươi nói xem, tại sao trên thế giới này lại có thể có người xuất sắc như Sở sư đệ chứ? Tuấn mỹ cao nhã, tính tình hiền lành, nhân phẩm tuyệt vời, còn có một thân khoái đao siêu phàm thoát tục. Đại khái chính là do ông trời không chịu nổi hắn xuất sắc như vậy, cho nên mới để hắn bị bệnh nặng quấn thân, nhưng mà cái này lại càng làm cho người ta thương tiếc Sở sư đệ hơn.”
Lục Loạn Ly nghe được một nửa, thì đã cảm thấy sắp ói ra rồi.
Sao trước kia nàng không phát hiện vị sư tỷ này là một người mê trai chứ?
Nàng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể hàm hồ một chút: “Đó đều là trí tưởng tượng của sư tỷ thôi, thật ra thì hắn cũng không tốt như người nghĩ đâu.”
Sư tỷ mặt tròn lại nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt kỳ quái.
Nàng thầm nghĩ, nếu như Sở Hi Thanh không tốt, thì tại sao ngày nào ngươi cũng chạy theo hắn?
Nhưng mà sư tỷ mặt tròn cũng không nói lời này ra, trong mắt nàng hàm chứa vẻ mong chờ: “Cũng không biết bao giờ ta mới có thể nói chuyện với Sở sư đệ đây?”
Lục Loạn Ly mặc kệ vị sư tỷ mê trai này, nàng trở về phòng thu dọn một phen, sau đó liền đi ra cửa để tham gia thể dục buổi sáng.
Lục Loạn Ly đi theo con đường để đến cửa Tạp Vật Viện, lại nhìn thấy Sở Hi Thanh ở trước mặt đang đi ba bước thì chậm một bước, đi năm bước thì dừng một bước.
Ánh mắt hắn mờ mịt mơ màng, trong tay thì cầm một đống đồ vật.
Đó đều là các loại túi thơm và khăn mùi soa gì gì đó, thậm chí còn có cả một hộp chứa bánh ngọt, hai túi kẹo, tổng số đã đạt đến tám cái.
Dù vậy, nhưng vẫn còn có một số nữ đệ tử nội môn đến gần, lấy danh nghĩa là thỉnh giáo võ học để bắt chuyện với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh rất có kiên trì, hắn tình bĩnh giải đáp từng cái một, hắn có Sở Vân Vân chỉ điểm, nên lý giải của hắn với Truy Phong đao pháp, Khinh Vân Tung và Dưỡng Nguyên Công đều vượt qua đám sư muội nội môn này. Thường thường năm ba câu là có thể để cho các nàng hiểu ra.
Sau khi những cô bé này thỉnh giáo xong, lại lấy danh nghĩa cảm ơn để tặng một số món quà nhỏ cho Sở Hi Thanh.
Mà mỗi khi Sở Hi Thanh có thêm một món quà nhỏ, thì ánh mắt đám nam đệ tử nhìn Sở Hi Thanh lại càng ác liệt hơn ba phần.
Lục Loạn Ly nhìn thấy một màn này, mày liễu không khỏi cau lại.
Nàng vốn không thèm để ý, nhưng dần dần, nàng lại có một loại cảm giác cái kẹo của mình bị người khác cướp mất.
Lục Loạn Ly bỗng nhiên bước nhanh đến, nàng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi có biết là không thể nhận túi thơm và khăn mùi soa của con gái không?”
Đương nhiên là Sở Hi Thanh biết, tuy rằng thế giới này lấy võ vi tôn, lễ giáo không nhiều.
Nhưng đúng là không thể nhận khăn mùi soa và túi thơm linh tinh được, chúng nó tương đương với thư tình ở thời hiện đại.
Hắn dí đầu lại gần, nhỏ giọng nói: “Không nhận không được, nhiều người đang nhìn kia kìa.”
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng rất mờ mịt, vì sao mới sáng ngày ra mà đã có một đám con gái chạy đến Đông viện lấy lòng hắn rồi, lại còn nhét nhiều túi thơm và khăn mùi soa như vậy nữa.
Trong lòng hắn còn thấy hơi kích động, kiếp trước của Sở Hi Thanh vẫn chưa từng nhận được thư tình, đây là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa đến giờ đấy.
Lục Loạn Ly lại ‘a’ một tiếng rồi nở nụ cười, sau đó cướp hết túi thơm và khăn mùi soa trong ngực của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh muốn bảo vệ đồ vật trong ngực mình, nhưng mà sức mạnh của hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Loạn Ly.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Loạn Ly vứt những túi thơm và khăn mùi soa kia vào trong rãnh nước bên cạnh.
Khoảnh khắc này, mấy chục cô gái ở xung quanh đều trầm mặt, đều nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt lạnh lẽo.
Lục Loạn Ly lại tinh thần sảng khoái mà vỗ tay một cái, hoàn toàn không để ý đến những đôi mắt lạnh lẽo kia.
Không được người khác cho phép mà đã cướp đồ của người ta, giờ còn muốn nói đạo lý?
Sở Vân Vân ở phía sau thì lại nở nụ cười, nàng đi ra từ trong bóng tối, kéo Sở Hi Thanh đi về phía trước: “Đi nhanh lên, dây dưa nữa là đến muộn đấy!”
Sở Hi Thanh không biết là, ngay khi hắn bị sức mạnh khổng lồ của Sở Vân Vân kéo đi, chỉ có thể bước đi theo Sở Vân Vân, thì có một thiếu niên dung mạo bình thường, khí chất âm nhu ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Theo gió sớm nổi lên, vạt áo của thiếu niên bị thổi lên, để lộ một dấu ấn hình kiếm màu máu ở gần xương quai xanh.
Thiếu niên này lập tức che dấu kiếm lại, sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Sắc mặt của hắn nghiêm nghị lại lạnh lẽo.
Từ những tin tức hắn thăm dò được trong võ quán hôm nay, thì Sở Hi Thanh này càng ngày càng thâm tàng bất lộ.
Dường như thực lực của người này đã đến bát phẩm thượng, đã đạt đến tầng thứ của đệ tử chân truyền.
Như vậy thì năm trăm lượng mà bọn họ chuẩn bị treo thưởng sẽ không đủ, kiểu gì cũng phải treo thưởng một ngàn lượng bạc thì mới có thể lấy mạng chó của người này!
Đáng ghét!
Bọn họ vất vả lắm mới cướp được hai chiếc thuyền, giờ lại phải dùng ở trên người Sở Hi Thanh rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất