Bá Võ

Chương 189: Hố to (2)

Chương 189: Hố to (2)

Khoảng tầm nửa canh giờ sau, Chu Lương Thần nhìn một tòa khách sạn được xây dựng tại nơi hoang dã từ cửa sổ xe, chung quanh khách sạn còn có một đồng lều vải.
Chu Lương Thần rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ như rất ngưng trọng? Cần gì phải như vậy? Cái được gọi là thiếu niên anh kiệt và thiên kiêu Thanh Vân Bảng tham gia bí cảnh lần này, có lẽ không có mấy người có thể đỡ được một đao của ngươi, thậm chí bọn họ liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Sở Hi Thanh không khỏi lườm tên này một cái.
Không đỡ nổi một đao của ngươi cái quỷ gì? Khi đó là ta dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca để bắt nạt ngươi, được không?
Nếu như đám thiếu niên anh kiệt và thiên kiêu Thanh Vân Bảng này mà liên thủ với nhau thật, vậy thì nhất định có thể chôn sống Sở Hi Thanh hắn.
Tình hình bây giờ, dường như chỉ có thể dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca để giữ thể diện.
Hy vọng có thể sử dụng tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi kia trong bí cảnh này, như vậy thì hắn có thể đối mặt với bất cứ ai.
Nhưng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi là bát phẩm thượng, người khác nhìn thấy thì khó tránh khỏi kinh ngạc.
Một khi có người đi tìm hiểu và điều tra, thì sẽ có rắc rối lớn.
Sở Hi Thanh lau mặt một cái, sau đó liếc nhìn Chu Lương Thần với vẻ ú oán: “Chu huynh chưa nghe thấy câu sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực sao? Võ tu chúng ta có thể bất cẩn như vậy từ khi nào?”
Sở Hi Thanh nói xong lời này thì lại âm thầm thở dài.
Khi ở trước Hỏa Cốt Quật, thì chính là hắn làm sư tử quá đà, dùng sức quá đà.
Mà hắn cũng không muốn nói lời dễ nghe với cái tên này, chính cái tên trước mắt này đã hại hắn rơi vào tình cảnh khó khăn này.
Chu Lương Thần hơi cau mày lại, sau đó hơi gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, là sai lầm của ta.”
Sau đó, hắn hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh: “Ta có thể thấy được là ngươi xem thường ta. Nhưng mà cũng không sao, ngươi bây giờ có tư cách này. Ta chỉ là muốn để cho ngươi biết, sớm muộn gì thì ta cũng đuổi theo, rồi đứng ở trước mặt ngươi một lần nữa.”
Lúc này, chiếc xe ngựa đã chậm rãi dừng lại.
Chu Lương Thần nói xong câu này thì liền nhảy xuống xe ngựa.
Sở Hi Thanh thì lại xoa huyệt thái dương, vô cùng đau đầu mà đi theo sau hắn.
Hắn nhìn về phía trước mắt, sau đó liền hiện ra vài phần kinh ngạc.
Bọn họ đang ở khu vực dã ngoại, mà cái khách sạn ba tầng ở trước mặt hắn, lại được xây dựng ở trên cái quan đạo này.
Diện tích của nó tầm năm mẫu, tuy diện tích nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, chỉ là bề ngoài có hơi rách nát.
Chung quanh khách sạn thì lại có hơn một ngàn cái lều vải, lúc này tiếng người huyên náo, ngựa hí từng trận, vô cùng náo nhiệt.
Bên phía xa xa thì là một mảnh ruộng lúa nước mênh mông vô bờ.
Chẳng biết Chu Tượng Sơn đi đến sau lưng Sở Hi Thanh từ bao giờ, hắn cười giải thích: “Lần này, bí cảnh cửu phẩm sẽ mở ra ở ngọn núi hoang cách đây hai dặm. Chung quanh đây chỉ có vài tòa thôn trang nhỏ, vì thế nên mọi người đều chờ ở đây. Tòa khách sạn này gọi là khách sạn Đồng Phúc, trước kia từng là một dịch trạm của triều định, sau đó quan phủ thiếu tiền, liền bán trao tay cho tư nhân.”
“Diện tích của khách sạn này có hạn, chỉ có hơn bốn mươi gian phòng, trước mắt chỉ có những nhân vật đứng đầu, và các thiếu niên anh kiệt mới có tư cách vào đó ở, những người còn lại thì phải ở lều vải ở bên ngoài.”
Trong khi Chu Tượng Sơn nói chuyện, vài người ở bên phía lều vải kia liền yên tĩnh lại, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Sở Hi Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Sau đó, Chu Tượng Sơn lại cất bước đi về trong khách sạn: “Sở thiếu hiệp, xin mời, nhà chúng ta đã sắp xếp phòng cho người ở tầng ba, là một phòng có hoàn cảnh tốt nhất của khách sạn.”
Sở Hi Thanh không chút biến sắc, đi theo sau lưng Chu Tượng Sơn.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra là nên làm gì tiếp theo, tạm thời cứ đi một bước tính một bước đi đã.
Chu Lương Thần thì lại đi sau một bước, lặng lẽ đi ở phía sau lưng Sở Hi Thanh.
Ngay khi Sở Hi Thanh đi vào cửa khách sạn, hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ.
“Đây không phải là Chu đại thiếu sao? Gần đây ngươi đi đâu? Sao lâu rồi không thấy, hả?”
Đó là một thiếu niên tầm mười bốn tuổi, trên trán có hoa văn kỳ dị màu bạc, tựa như là một chữ Vương.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lẫm liệt, hắn nhận ra người này. Ngân Văn Hổ - Lộ Trần, xếp hạng thứ 97 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, cũng là một trong hai thiếu niên anh kiệt có danh tiếng cao nhất ở quận Lâm Hải này.
Thật ra thì hoa văn trên trán hắn có quan hệ với đồ đằng Bí Chiêu ‘Bạch Hổ’, đặc thù hết sức rõ ràng, còn được xưng là Lâm Hải Song Hổ với một người khác.
Người này nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh ngạc: “Thật sự là hiếm thấy, đường đường là Chu đại thiếu mà lại đi làm tiểu đệ và tùy tùng cho người khác rồi? Cái tên này là nhân vật phương nào? Sao trước kia chưa từng nhìn thấy?”
Người này được chấp sự Chu Gia tôn trọng như vậy, chứng tỏ không phải người bình thường.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất