Bá Võ

Chương 207: Bia đá (2)

Chương 207: Bia đá (2)

Tầm nửa khắc thời gian sau, Tư Hoàng Tuyền là người đứng dậy đầu tiên, hắn chém một đao lên trên bia đá.
Vết đao này cực sâu, sâu đến tận sáu tấc!
Sau đó, Tư Hoàng Tuyền lại đổi một tòa bia đá, rồi tiếp tục nghiên cứu.
Tiếp đó là mấy người Vô Ảnh Kiếm - Trác Bạch Vân, Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn, Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch. . .
Sở Hi Thanh phát hiện ngộ tính của mình đúng là không tệ, hôm nay, thời gian hắn phá giải bức kiếm đồ này cũng sàn sàn với đám người Vô Ảnh Kiếm - Trác Bạch Vân và Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn.
Chu Lương Thần là người thứ năm đứng lên, dẫn trước Ngân Văn Hổ - Lộ Trần.
Sau khi hắn đứng lên, lại nhìn về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu: “Sở huynh?”
Hắn cảm thấy mấy bức tranh mà Thần Ngao Tán Nhân để lại quá đơn giản, chỉ là một bức tàn đồ của một chiêu kiếm hệ Phong mạnh mẽ mà thôi.
Với thiên phú và ngộ tính của Sở Hi Thanh, không nên chậm hơn hắn mới đúng.
“Chu huynh, nếu đã lĩnh ngộ xong thì cứ tự nhiên là được.” Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn Chu Lương Thần một chút, sau đó lại tập trung nhìn về phía bức tranh ở trước mặt: “Ta còn phải tiếp tục, dường như trong này còn có huyền cơ nào khác, trong này rõ ràng là còn thứ gì đó. Ta cho rằng đây không phải là tất cả của nó.”
Chu Lương Thần nghe thấy thế thì không khỏi sững sờ, lòng thầm nói trong bức kiếm đồ này còn có huyền cơ khác?
“Lại có việc này?”
Hắn nửa tin nửa ngờ mà đưa tay ra đánh một cái, sau đó sắc mặt liền hơi thay đổi.
Đúng là tàn thức của chiêu này còn có một ít dư vị thật, dường như còn có thể tiếp tục suy diễn. . .
Chu Lương Thần vốn nên chú ý được, nhưng hắn nóng lòng muốn phá giải kiếm đồ này trong thời gian nhanh nhất, cho nên mới không để ý đến chuyện này.
Chu Lương Thần thấy hơi hối hận.
Tuy nhiên, bây giờ hắn đã đứng lên, bức tranh trong đầu óc của hắn đã biến mất, không thể nào nghiên cứu tiếp được.
Chu Lương Thần chỉ có thể đi đến trước bia đá, rồi dùng trọng kiếm của mình chém một vết kiếm sâu năm tấc, sau đó mới đi đến trước một tòa bia đá khác.
Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục ngưng thần quan sát, nhằm tiếp tục thôi diễn bức kiếm đồ này.
Hắn đã có một chút thu hoạch, nhưng tốc độ thôi diễn lại rất chậm.
Chỉ có thể phán đoán một chút, trong bức kiếm đồ này còn giấu ít nhất ba động tác, còn có một đoạn của con đường vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Sở Hi Thanh không muốn từ bỏ.
Hắn đoán Thần Ngao Tán Nhân để lại những thứ này trong kiếm đồ, tuyệt đối không phải là bắn tên không đích, nhất định là có mục đích nào đó.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi đi, người bên cạnh hắn đều lục tục đứng lên.
Ngay cả người của Chu gia cũng có ba người đứng dậy.
Sở Hi Thanh không hề thấy kỳ lạ, những người này đều là tinh anh mà các phe phái và thế lực chọn lựa ra. Mỗi một người đều có thiên phú và ngộ tính rất tốt, nếu đặt ở võ quán Chính Dương thì có thể tiến vào mười vị trí đầu nội môn.
Cùng lúc đó, từng đạo ánh mắt ngậm lấy nghi ngờ và khó hiểu đang nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Người tìm hiểu nhanh nhất trong số họ là Tư Hoàng Tuyền, giờ hắn đã để lại dấu vết trên tòa bia đá thứ ba rồi, còn Sở Hi Thanh thì vẫn đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nghe đồn rằng người này là nhân vật số một trong võ tu cửu phẩm của Đông Châu, ngộ tính không kém như vậy mới đúng chứ?
Lúc này, mọi người ở bên ngoài bí cảnh cũng đang hiện lên vẻ bối rối.
Bí cảnh cửu phẩm này vốn có mây mù quấy nhiễu, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Mà ngay khi năm trăm tên võ tu cửu phẩm đi đến trước mấy bia đá chữ “Ngộ’ kia, thì tất cả mây mù chung quanh đều tan biến hết.
Mọi người ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong quảng trưởng bằng đá cẩm thạch kia.
Nhưng lúc này, cảnh tượng ở trước mấy bía đá chữ “Ngộ” kia lại làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.
Sở Hi Thanh được tất cả mọi người coi trọng, thế mà lại không có bất cứ động tĩnh gì.
“Kỳ lạ, cửa ải này là thử thách ngộ tính, lẽ nào ngộ tính của người này kém như vậy sao?”
“Không thể nào! Người này lĩnh ngộ đao ý tầng bốn ở cái tuổi này, há lại là hạng người ngu xuẩn?”
“Vậy thì phải giải thích thế nào? Tên nhóc nhà ta rất kém cỏi, nhưng bây giờ cũng đã nghiên cứu đến tòa bia đá thứ hai rồi.”
Vợ chồng Chu thị ở trong đám người cũng đang cau mày.
“Phu quân?” Độ Linh Tiên tỏ vẻ ngờ vực, vẻ mặt khó hiểu.
Chu Hùng Bá thì lại đưa tay vuốt chòm râu, không chút biến sắc: “Nhìn thêm một lát đi.”
Lúc này, Sở Hi Thanh cũng đang rất bất đắc dĩ.
Hắn có đầy đủ kiên trì và kiên định để tiếp tục nghiên cứu huyền bí trong bức kiếm đồ này, nhưng mà hoàn cảnh bây giờ lại không cho phép.
Chỉ vì điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn đang giảm xuống, chỉ một chốc lát mà đã giảm mất hai điểm. . .
Hình tượng thiên tài mà hắn lập ra đang tan vỡ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất