Bá Võ

Chương 220: Sở Hi Thanh cao thâm khó dò

Chương 220: Sở Hi Thanh cao thâm khó dò

“Sao lại không dùng được chứ?” Chu Lương Thần nghi ngờ không thôi, chuyển mắt nhìn về phía một người ở bên phải mình: “Thu đệ, ngươi thử một chút đi!”
Đây là một vị đệ đệ trong tộc của Chu Lương Thần.
Người này nghe thấy thế thì không dám chậm trễ, lập tức lấy lệnh bài trong ống tay áo ra.
Sau đó, sắc mặt hắn liền thay đổi kịch liệt: “Không thể khởi động phù văn trên lệnh bài, không ra được!”
Sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi, thành một mảnh trắng bệch.
Lúc trước, bọn họ ỷ vào một cao thủ như Sở Hi Thanh ở đây, trời sập xuống cũng có người đỡ rồi, thứ hai là tự tin khi có lệnh bài trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi bí cảnh, có thể đảm bảo tính mạng.
Vì thế, khi bọn họ bị đám yêu thú này bao vây, tất cả đều có thể duy trì bình tĩnh.
Nhưng bây giờ, con đường sống cuối cùng cũng đã bị chặt đứt, nội tâm bọn họ không khỏi hoảng loạn.
Nội tâm của Chu Lương Thần cũng bắt đầu trầm xuống, toàn thân phát lạnh.
Chỉ sợ đám người bọn họ sẽ toàn quân bị diệt tại chỗ này!
Sở Hi Thanh thì lại cả người đều tê rồi.
Không ra được? Sao lại không ra được?
Hắn vẫn cho rằng mình vẫn có đường lui, nên mới không sợ hãi. Nhưng bây giờ có người nói cho hắn biết, lệnh bài kia là vô dụng.
Cho nên hai khắc thời gian này, thật ra là hắn vẫn luôn nhảy múa trên bờ vực tử vong?
May mắn chính là, Sở Hi Thanh đã mài giũa khả năng đóng kịch của mình trong vài tháng này, cho nên vẻ mặt của hắn vẫn duy trì bình thản.
Hình tượng cao thủ này, càng đóng thì càng giống thật.
Mà hắn cũng không thể tỏ ra sợ hãi, một khi hắn tỏ vẻ sợ hãi, thì đám yêu thú này nhất định sẽ xông lên làm thịt bọn họ.
“Được rồi!” Sau khi Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình thản nhìn về phía phương xa: “Đã đến nước này, chúng ta không còn đường lui nữa, sợ sệt cũng không giải quyết được chuyện gì. Chi bằng xông thẳng lên phía trước, xem xem có thể giết ra một đường sống không.”
Hắn đã cảm nhận được sâu sắc về một câu nói, thời khắc sống còn chính là khủng bố như vậy!
Sở Hi Thanh cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại: “Cái gọi là duỗi đầu là một đao, co đầu cũng là một đao. Nếu như buông tay, thì chính là vứt bỏ tính mạng, thà liều mạng một lần. Hơn nữa, ta thấy chưa chắc đám yêu thú này đã không kiêng kị chúng ta đâu.”
Giọng nói của hắn rất có từ tình, để cho mọi người hơi bình tĩnh lại một chút.
Chu Lương Thần thì lại càng bội phục Sở Hi Thanh hơn.
Không hổ là người có thể đánh bại hắn bằng một đao. . .
Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng trống vang vọng ở trong lồng ngực của Sở Hi Thanh.
Đó hình như là nhịp tim của Sở Hi Thanh đang nhảy lên “Thùng! Thùng! Thùng!”, rất mạnh mẽ.
Chu Lương Thần nhìn vào mặt Sở Hi Thanh với ánh mắt nghi ngờ, phát hiện mặt đối phương vẫn thản nhiên như không, lạnh lùng như thường, hắn liền xóa cái ý nghĩ không đáng có kia đi.
Không! Không! Cái này không thể nào!
Một đại anh hùng như Sở huynh thì làm sao có thể biết sợ được?
Đây quá nửa là do loại thiên phú đặc thù nào đó có quan hệ với trái tim, có thể gia tốc trong thời khắc mấu chốt, để cung cấp sức mạnh lớn hơn cho Sở Hi Thanh.
Hiển nhiên là Sở huynh đang tập trung sức mạnh để ứng phó với tình huống này.
Trái tim của Chu Lương Thần cũng bắt đầu nhảy kịch liệt, Thùng! Thùng! Thùng!. . . Làm gì cũng không thể giảm tốc độ, hoàn toàn giống với nhịp tim của Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, hắn chỉ đơn giản là hoảng hốt và sợ hãi.
Chu Lương Thần âm thầm thấy xấu hổ.
Công pháp gia truyền Cuồng Hải Cô Chu nhà hắn, chú ý đến ngược dòng mà đi giữa sóng biển dâng trào, nhìn thấy chân lý võ đạo ở bên trong nghịch cảnh và nguy nan.
Chu Lương Thần đánh mười bảy trận sinh tử lôi, hắn tự nhận mình không sợ chết.
Nhưng khi thật sự đến thời khắc sống còn này, Chu Lương Thần mới phát hiện ra mình đã phán đoán sai sự can đảm của mình.
Thật ra thì trái tim của Sở Hi Thanh sắp dâng lên đến cổ họng rồi.
Gương mặt hắn cũng sắp cứng đờ rồi, không thể đổi sang vẻ mặt khác được.
Nói đến cũng kỳ lạ, tâm trạng của hắn bây giờ lại cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn như một khối băng.
Trong lòng hắn âm thầm thấy kỳ lạ.
Lệnh bài này được đích thân lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ Học Sĩ đương triều kiểm tra, làm sao lại không có tác dụng được?
Là trận pháp trong bí cảnh của Thần Ngao Tán Nhân gặp sự cố sao?
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này.
“Chúng ta tiếp tục!”
Sở Hi Thanh tay đè đao, lững thững thong dong.
Hơn hai mươi con yêu thú đang rình rập ở bên cạnh, cũng không làm bước chân của hắn nhanh hơn hay chậm hơn.
“. . .Chư vị không ngại nghĩ thoáng một chút, đám người chúng ta còn chưa đủ để đám yêu thú này nhét kẽ răng đâu. Chúng nó bây giờ đang muốn ăn một mình, thưởng thức mùi vị của chúng ta. Vì thế nên chúng kiềm chế lẫn nhau, kiêng kị lẫn nhau, trái lại sẽ không tùy tiện ra tay với chúng ta.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất