Bá Võ

Chương 232: Phần thưởng

Chương 232: Phần thưởng

Thân thể Trác Bạch Vân run lên, sau đó hắn cắn chặt hàm răng. Cặp mắt màu đỏ tươi kia đang trợn trừng trừng lên, cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Bước chân của Tư Hoàng Tuyền cũng hơi dừng lại một chút.
Giờ phút này, đám xiềng xích bao quanh quảng trường lại kêu lên ầm ầm lần nữa. Chúng nó bắt đầu co rút lại, sau vài tiếng ‘ầm ầm ầm’ thì đã trở về phía dưới nền đất.
Thần Ngao Tán Nhân ở trên đỉnh bia đá, thần sắc hắn lạnh lùng, lời nói không gợn sóng: “Người tham dự đã không đủ một trăm, cửa ải chữ Sát kết thúc sớm! Năm mươi người trên vị trí đầu của thể nhận ba viên Thiên Nguyên Đan, hai trăm lượng bạc. . .”
Giờ phút này, năm mươi đạo ánh sáng trắng rơi xuống từ trên trời, mang theo một bình đan nhỏ và bốn thỏi bạc ròng, bọn chúng rơi đến trước mặt người xếp hạng trong top 50.
“Người trong mười vị trí đầu, có thể nhận được một chén Ngọc Tâm Quỳnh Tương!”
Lại là mười đạo ánh sáng rơi xuống từ trên trời.
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy phấn chấn.
Hắn đã từng nghe nói đến Ngọc Tâm Quỳnh Tương, đây là một loại linh dược có thể cường hóa thần thức. Chỉ vẻn vẹn một chén, đã có thể làm cho sức mạnh nguyên thần của võ tu cửu phẩm tăng lên hai phần mười.
Đạo ánh sáng đang trôi nổi ở trước người hắn, bên trong là một chén rượu bằng ngọc, trong chén có một chút rượu trắng đang tỏa ra hương thơm thấm lòng người.
Sở Hi Thanh lại có chút thần hồn nát thần tính, hắn lo lắng trong chén Ngọc Tâm Quỳnh Tương này có độc. Hắn cố tình lấy một cái phù châm thử độc trong ngực ra để thử một chút. Sau khi xác định nó không có độc cũng không có cổ thì mới uống một hơi cạn sạch.
Sở Hi Thanh còn chưa kịp thưởng thức mùi vị của nó, thì Thần Ngao Tán Nhân lại nói tiếp: “Ba người trong vị trí đầu nhận được một giọt Tiên Thần Chi Huyết.”
Lần này, mỗi người được một bình thuốc màu trắng bạc.
Mà tất cả mọi người nghe đến đây thì lại rối loạn tưng bừng.
Chu Lương Thần cũng hiện lên vẻ vui sướng, hắn không ngờ phần thưởng của cửa ải này lại lớn như vậy!
Cái Tiên Thần Chi Huyết này chính là máu của tiên thiên thần ma thời viễn cổ.
Tuy nhiên, thứ này không thể dùng ngay tại chỗ, mà phải phối hợp với một số linh dược khác mới được.
Thứ này không chỉ tăng tất cả tố chất thân thể bọn họ lên ba phần mười. Nếu như may mắn thì còn có thể thức tỉnh thiên phú huyết mạch.
Hăn vô cùng vui sướng, cẩn thận từng li từng tí mà cất bình thuốc này vào trong ống tay áo.
Mà lúc này, Thần Ngao Tán Nhân lại phất tay lần nữa.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không thể làm chủ thân thể.
Khi tất cả mọi người đứng vững lần nữa, thì phát hiện hoàn cảnh trước mặt đã thay đổi.
Không ngờ là bọn họ đã bị na di đến một nơi khác.
. . .
Khi Sở Hi Thanh uống Ngọc Tâm Quỳnh Tương ở trong bí cảnh, thì Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly rốt cuộc cũng đi đến một ngọn núi ở phía nam của bí cảnh.
Thật ra thì hai người đã đến Lâm Hải từ tối qua, bọn họ chỉ chậm hơn Sở Hi Thanh một chút thôi.
Vấn đề ở đây là, nếu hai người bọn họ đã nói là muốn đi xem thủy triều ở Lâm Hải, vậy thì không thể chỉ nói chứ không làm.
Vì thế, hai cô bé dậy từ sáng sớm, sau đó đi đến hạ du sông Thần Tú, liếc mắt nhìn cái thủy triều không tồn tại kia, rồi mới chạy về phía bí cảnh.
Mục đích của bọn họ là đến xem thủy triều nha, sau đó mới là tiện đường quan tâm an nguy của Sở Hi Thanh ở trong bí cảnh.
Trên đường đi, Sở Vân Vân còn phải giả bộ ốm yếu, không thể nào chạy quá nhanh.
Ngoài ra, bên ngoài bí cảnh có một lượng lớn cao thủ bảo vệ, không cho ai tiến lại gần.
Lục Loạn Ly mất rất nhiều sức lực, lúc này mới có thể đưa Sở muội muội vào trong.
Khi hai cô bé đứng ở trên đỉnh ngọn núi, đưa mắt nhìn về phía xa xa, vừa đúng lúc sương mù tràn ngập trên quảng trường bia đá chữ Sát kia tản ra, khiến cho tất cả mọi người bên ngoài đều có thể nhìn thấy tình hình bên trong bí cảnh.
Sở Vân Vân nhìn thấy một đống thi thể trên mặt đất kia, ánh mắt nhất thời trầm xuống, bên trong hiện ra vài phần ngưng trọng.
Nàng không ngờ trận tranh cướp bí cảnh của quận Lâm Hải này lại nguy hiểm đến như vậy.
Điều đáng mừng nhất là, Sở Vân Vân không nhìn thấy thi thể của Sở Hi Thanh trên quảng trường kia.
Hắn còn sống sót. . .
“Tại sao lại như vậy?” Lục Loạn Ly cũng hơi thất thần.
Sau đó, ánh mắt của nàng bị hấp dẫn bởi đám phù văn kỳ dị trên mặt đất của quảng trường.
Nàng cẩn thận nghiên cứu một lát, sau đó kêu lên một tiếng với vẻ khó tin: “Đây là Huyết Nguyên Hóa Sinh? Tại sao bí cảnh cửu phẩm của Thần Ngao Tán Nhân lại có thứ này?”
Cùng lúc đó, lối vào bí cảnh cũng là một mảnh yên tĩnh như chết, hầu như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hơn hai ngàn người ở bên ngoài đều ngơ ngác và thất thần mà nhìn tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch kia, nhìn cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông trên quảng trường.
Đại đa số người trong bọn họ, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Có người kinh hãi, không biết làm thế nào cho phải. Có người run rẩy, gân như sắp ngất xỉu tại chỗ. Có người hai mắt đỏ bừng, gần như sắp mất khống chế.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất